Ngày đầu tiên Từ Anh ở lại Nam gia, sân nhà trồng đầy cây táo bỗng náo nhiệt hơn thường lệ.
Buổi chiều, Sơ Túc và Tùng Mộc từ học đường của Nam gia trở về, liền thấy Hoài Sinh bị Từ Anh xách ra sân luyện vung kiếm. Nam Tân Tửu và Hứa Thanh Như ngồi dưới hiên uống trà, mỉm cười vui vẻ nhìn hai đứa trẻ chơi kiếm dưới tán cây. Quả là một khung cảnh yên bình, đậm chất nhân gian.
Hoài Sinh cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, đây vốn món đồ chơi nàng bốc được lúc hai tuổi, kì thực nó chỉ có hình dáng kiếm, bên trong rỗng ruột, nên vung lên cũng chẳng tốn sức. Nhưng nàng không chịu nổi việc vung xong một lần lại bị bắt vung thêm lần nữa.
Từ Anh như hóa thân thành ác quỷ từ âm tào địa phủ, mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Hễ nàng vung chậm là hắn lập tức buông một câu: “Mới thế mà đã không vung nổi nữa? Sức lúc mắng người để đâu hết rồi?”
Hoài Sinh rất muốn ném thanh kiếm gỗ vào mặt Từ Anh, nhưng tiếc là sức lực không đủ, đành phải hướng về phía cha mẹ dưới tán cây cầu cứu bằng ánh mắt. Nam Tân Tửu và Hứa Thanh Như vốn đang xem đến thích thú, bây giờ lại lập tức nhìn đi chỗ khác, một người ra vẻ ngó trời, một người thì cúi đầu rót trà.
Người nhìn trời rốt cuộc có chút xót con gái, chưa nhìn được hai giây đã hạ mắt xuống, nhưng khi hắn định mở miệng, Hứa Thanh Như khẽ ho một tiếng, kịp thời đưa ấm trà qua nói: “Tân Tửu, thêm nước đi nào.”
Nam Tân Tửu đành lặng lẽ cầm ấm trà, ném cho con gái ánh mắt thương yêu mà bất lực.
“Hoài Sinh, Từ Anh ca ca nói đúng đấy, con nên luyện tập cho tốt.” Hứa Thanh Như dịu dàng cười, quyết định dùng đồ ăn để khích lệ Hoài Sinh: “Tối nay mẹ làm bánh hoa đào vân nhũ cho các con.”
Bánh hoa đào vân nhũ dùng hoa đào từ Bách Linh Viên của Nam gia làm nguyên liệu chính, ngọt mà không ngấy, mềm mại ngon miệng, cũng là món điểm tâm yêu thích của Hoài Sinh, cô bé chỉ có chín chiếc răng sữa.
Hoài Sinh lập tức có thêm sức lực, nàng cố gắng vung thêm mười lượt nữa. Sau mười lần vung kiếm, chân nàng liền mềm nhũn như bún, khi sắp ngồi bệt xuống đất, thì một bàn tay trắng trẻo kịp thời túm cổ áo nàng lại như nhấc một con rối gỗ, đặt nàng lên ghế dài bên cạnh.
“Nghỉ một khắc rồi tiếp tục,” Từ Anh mang vẻ mặt không cảm xúc nói, “Còn hai mươi lần vung kiếm nữa.”
Một ngày vung kiếm năm mươi lần là mục tiêu Từ Anh đặt ra cho Hoài Sinh.
Ghế dài dưới thân là do Nam Tân Tửu đặc biệt làm cho Hoài Sinh, còn lót một lớp chăn linh miên dày, vừa ấm vừa mềm. Hoài Sinh vừa nằm lên đã muốn ngủ.
Nhưng mí mắt vừa khép lại, bốn ngón tay đáng ghét lập tức banh mí mắt nàng ra, kèm theo giọng nói đáng ghét: “Không được ngủ.”
Hoài Sinh: “…”
Khóe mắt thoáng thấy hai bóng người rón rén vòng qua nàng, đi về phía hiên, Hoài Sinh như thấy được cứu tinh, vội gọi to: “Sơ Túc! Tùng Mộc!”
Sơ Túc nghe thấy liền dừng bước, hai mắt lấp lánh, cười tủm tỉm nhìn Hoài Sinh nói: “Hoài Sinh, ta với Tùng Mộc đi thay quần áo trước đã. Ngươi cố gắng luyện tập, khi nào vung kiếm được hai trăm lần sẽ cùng đi học đường với bọn ta.”
Sơ Túc là cô nhi được Hứa gia của Hứa Thanh Như thu lưu, còn Tùng Mộc là cô nhi được Nam Tân Tửu nhặt về. Cả hai nhỏ hơn Hoài Sinh vài canh giờ, nhưng đều rất khỏe mạnh, hai tháng trước đã bắt đầu đến học đường của Nam gia học tập.
Cả hai luôn mong Hoài Sinh sẽ khỏe lên, rồi bọn họ sẽ cùng đi học đường học kiếm. Nhưng Hoài Sinh quá lười, có thể ngủ là không muốn dậy, có thể nằm là không chịu ngồi, có thể ngồi là không thèm đứng, nên không biết đến bao giờ mới được đi học đường.
Sơ Túc nói xong liền chuồn đi mất dạng. Tùng Mộc nhìn Hoài Sinh do dự một lúc, rồi bị Sơ Túc túm cổ áo lôi đi.
Hoài Sinh vì thế lại nằm xuống như thể sống không còn gì luyến tiếc, nhắm mắt duỗi người lười nhác.
Thiếu niên ôm kiếm đứng bên nhìn nàng, càng nhìn càng thấy khó chịu. Không biết là không quen nhìn dáng vẻ chẳng chút sinh khí khi nhắm mắt của nàng, hay là không ưa nổi kiểu lười biếng này.
Từ Anh thầm đếm mười tiếng trong lòng rồi nói: “Hết giờ rồi.”
Hoài Sinh nhướn mi, trợn tròn mắt nói: “Không, thể nào, nhanh, thế, được.”
“Chính là nhanh như thế đấy.” Từ Anh cứng rắn như sắt, quyết đoán tiến lên túm cổ áo nàng: “Cha mẹ ngươi đã nói rồi, từ nay việc luyện kiếm của ngươi là do ta quản. Hai mươi lần cuối nếu vung không tốt thì ta sẽ tăng thêm ba mươi lần nữa.”
Hoài Sinh nhất thời chỉ cảm thấy mình như củ cải khô gầy, bị người ta nhổ lên rồi “bộp” một tiếng cắm xuống đất, sau đó bị nhét thanh kiếm gỗ rỗng ruột vào tay.
“Tiếp tục luyện đi.”
“…”
***
Hoài Sinh luyện suốt một năm, từ năm mươi lần vung kiếm lên tám mươi, rồi một trăm lần.
Dù là cha mẹ nàng, Sơ Túc hay Tùng Mộc, ai cũng đều vui vẻ với chuyện này, chỉ có Hoài Sinh là kêu khổ không ngừng.
Một ngày cuối năm, Nam Tân Tửu từ sáng sớm đã bị Lâm Hà Chân Quân gọi đi tổ địa.
Tế tổ là việc long trọng nên chỉ có con cháu đã khai song khiếu, bước vào tiên đồ mới đủ tư cách tham gia. Người như Hoài Sinh vừa nhìn đã biết là chẳng có tiên đồ, tự nhiên không đủ tư cách đến tham dự.
Thật ra nàng cũng chẳng thiết tha gì cho cam. Con cháu Nam gia dòng chính đều là kiểu mắt mọc trên đỉnh đầu, còn đáng ghét hơn cả Từ Anh nữa, thế thì nàng thà ở nhà cùng mẹ ăn kẹo mạch nha, cắt giấy dán cửa sổ còn vui hơn.
Đúng dịp rét đậm, tuyết mịn rơi từ sáng đến tối.
Nam Tân Tửu mang một thân sương tuyết từ tổ địa trở về, sắc mặt có chút trầm trọng. Nhưng vừa bước vào Xuất Vân Cư, ngửi thấy mùi kẹo mạch nha ngọt ngào bên lò sưởi, vẻ trầm trọng trên mặt hắn nhanh chóng tan biến.
Thấy Hoài Sinh giang tay đòi ôm, Nam Tân Tửu dùng một tay bế nàng lên, vác trên cánh tay, lại cười hỏi: “Kẹo mạch nha ăn có ngon không?”
Nam gia là thế gia tu tiên nên ngay cả kẹo mạch nha cũng làm từ linh thảo trong linh điền, hương vị đương nhiên là tuyệt vời, không có chỗ nào để chê. Hoài Sinh còn chưa hết thòm thèm nói ngon.
“Để, cho, cha, hai cái.” Nàng cúi đầu lấy kẹo từ lọ chứa ra.
Nam Tân Tửu ăn hai viên kẹo được Hoài Sinh đưa tới, rồi lấy ra một ngọc bài hình kiếm, nói với Từ Anh: “Đây là kiếm thư của Ứng Ngự sư huynh gửi cho con. Ngày mai hắn sẽ về và đưa con về Nhai Kiếm Sơn.”
Từ Anh nhận kiếm thư nói: “Đa tạ Nam thúc.”
Hứa Thanh Như nhìn Từ Anh nói: “Tết Âm Lịch cũng đến gần rồi, chi bằng ở lại đây đón xuân rồi về Nhai Kiếm Sơn sau.”
Nhai Kiếm Sơn là đại tông môn chú trọng tiên phàm tách biệt, thành ra không chuộng ăn Tết. Nhưng ở Mộc Hà quận, ngoài Nam gia vẫn còn có các thế gia nhỏ, tán tu, và nhiều phàm nhân không tu luyện, nên không khí Tết ở đây rất rộn ràng.
Nghe mẹ nói, Hoài Sinh không khỏi liếc Từ Anh, thầm nghĩ tên đáng ghét này sáng nay còn bắt nàng vung kiếm đấy, ngay cả ngày cuối năm cũng không chịu cho nàng nghỉ. Nếu hắn ở lại đón Tết thì nàng còn ngày nào yên ổn nữa?
Nghĩ vậy, bên tai nàng đã nghe thấy tiếng Từ Anh vui vẻ đồng ý: “Đa tạ Hứa di, ta sẽ nói với Chân Nhân, qua Tết rồi về sau.”
Hoài Sinh bĩu môi, thầm mắng hắn mặt dày. Nhưng nghĩ đến năm nay có thêm người cùng đón Tết thì nàng lại có chút vui vẻ. Nàng vốn thích nhất là náo nhiệt. Tên đáng ghét này không có người thân, để hắn ở đây vui vẻ đón Tết thì nàng chịu mệt thêm vài ngày cũng được.
Tối đến, sau khi ăn bánh trôi, Nam Tân Tửu bày một trận pháp đưa bốn đứa trẻ bay lên giữa không trung, ngắm pháo hoa ở thành trấn của phàm nhân từ xa.
Tuyết rơi dày, mây đen che phủ kín bầu trời. Khi ánh lửa từ pháo hoa vụt sáng, màn trời u ám như được chiếu rọi, khiến những bông tuyết mịn ánh lên như lưu huỳnh.
Hoài Sinh và Sơ Túc ngắm nhìn đến chăm chú, miệng không ngừng xuýt xoa khen đẹp mắt.
Pháo hoa không chỉ thắp sáng bầu trời, mà còn chiếu rọi Càn Khôn Kính sáng ngời như mặt nước. Kết giới ấy cao đến vạn trượng, tựa như một chiếc bát khổng lồ trong suốt lật ngược, che chở lãnh địa của nhân tộc.
Ngoài kết giới là cánh rừng bạt ngàn không thấy điểm cuối, sương đen cuộn trào như một biển mực đầy sát khí.
Từ Anh nhíu mày nhìn cánh rừng mực ấy.
Hơn ba vạn năm trước, con đường thăng thiên của Thương Lang Giới bị đứt đoạn, Đào Mộc Lâm đột nhiên xảy ra dị biến. Sương đen đặc quánh như nước từ phía đông Bất Chu Sơn lan tràn ra khắp Đông Lăng đại lục, đến tận Trung Thổ và Tây Châu.
Sương đen mang theo sát khí âm u làm sinh linh trong rừng bị ăn mòn, rồi hóa thành yêu vật dị thú. Nếu không có kết giới này che chở, Thương Lang Giới e là đã chẳng còn tồn tại.
Từ Anh được Vân Diểu Chân Quân nhặt về từ Đào Mộc Lâm.
Vân Diểu Chân Quân từng hỏi hắn sao lại xuất hiện ở Đào Mộc Lâm, Từ Anh cũng không biết. Lúc đó, đầu óc hắn trống rỗng như một tờ giấy trắng, ngoài cơn đau từ linh đài vỡ vụn, hắn chẳng nhớ gì cả.
Nếu không nhờ có tấm mộc bài khắc ba chữ “Lê Từ Anh” trên người, e là hắn cũng không biết cả tên mình.
Cảm giác mất trí nhớ không hề dễ chịu chút nào. Từ Anh luôn cảm thấy mình đã bỏ lại một thứ rất quan trọng ở Đào Mộc Lâm, ngày đêm nôn nóng muốn quay về.
Nhưng linh đài của hắn lại bị thương nghiêm trọng, ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, đành ngoan ngoãn để Vân Diểu Chân Quân đưa về Nhai Kiếm Sơn.
Tuy nhiên…
Sau khi gặp Nam Hoài Sinh, cảm giác nôn nóng như lửa đốt ấy lại biến mất.
Từ Anh lặng lẽ dời mắt từ Đào Mộc Lâm sang cô bé trong lòng Nam Tân Tửu.
Cô bé lúc này đã thấm mệt, cái đầu nho nhỏ tựa vào vai Nam Tân Tửu, mí mắt sụp xuống, rồi không nhịn được mà ngáp dài. Nam Tân Tửu biết trước nàng sẽ không chịu nổi, nên đợi khi pháo hoa tắt, hắn liền thu trận pháp, đưa bốn đứa trẻ về nhà.
Hứa Thanh Như ngồi bên cửa sổ lau Thanh Sương Kiếm, thấy hắn về liền hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì à? Lão tổ tông nói gì sao?”
Nam Tân Tửu là người ít khi để lộ hỉ nộ ra mặt. Nhưng hôm nay, lúc từ tổ địa về, sắc mặt của hắn trầm đến mức như nhỏ ra nước, chắc chắn là đã có chuyện lớn.
“Không phải bên lão tổ tông mà là Tiêu sư đệ.” Giọng Nam Tân Tửu trầm xuống: “Ta nhận được kiếm thư của Tiêu sư đệ, nói muốn gặp ta để nói về chuyện bốn năm trước.”
Hứa Thanh Như ngẩn ra: “Tiêu sư huynh cũng đang tra chuyện bốn năm trước sao?”
Bốn năm trước có chuyện gì?
Bốn năm trước chính là lúc Hứa Thanh Như bị tập kích, trúng phải âm độc. Âm độc ấy mãnh liệt như lửa, không chỉ khiến nàng mất hết tu vi, chặt đứt gân mạch, mà còn ảnh hưởng đến cả Hoài Sinh nhỏ bé trong bụng.
Hứa gia chỉ là một gia tộc nhỏ, tu sĩ trong tộc đếm không quá một bàn tay, tu vi nhìn chung đều thấp. Nhờ tổ tiên tích đức mới xuất hiện một Hứa Thanh Như đạt đến Đan Cảnh Chân Nhân. Hứa Thanh Như là người có tính tình hiền lành, chưa từng kết đại thù với ai, lại còn là thân truyền của Chân Quân ở Nhai Kiếm Sơn, vì lẽ đó mà thật sự chẳng đoán ra ai lại tàn nhẫn ra tay với nàng.
Người có thể một chưởng phá hủy một tu sĩ Đan Cảnh, trong ký ức của Hứa Thanh Như, nàng không có kẻ thù nào lợi hại đến vậy.
Nếu không phải là kẻ thù của Hứa gia, thì chỉ có thể là của Nam gia.
Đối thủ lớn nhất của Nam gia chính là Tiêu gia, cũng là một tu chân thế gia.
Cả hai đều là tông tộc phụ thuộc Nhai Kiếm Sơn, ngày thường xảy ra không ít tranh đấu. Hơn nữa, tổ tông nổi danh nhất của Tiêu gia từng chết dưới tay tổ tiên của Nam Tân Tửu, khiến hai gia tộc trong hàng vạn năm qua như nước với lửa, coi nhau là cái gai trong mắt.
Mấy chục năm gần đây, nhờ giao tình sư huynh đệ giữa Nam Tân Tửu và Tiêu Trì Nam, quan hệ của hai thế gia mới bớt căng thẳng.
Khi Hứa Thanh Như gặp chuyện, Tiêu gia là bên hưởng lợi lớn nhất. Bốn năm qua, tin đồn Tiêu gia hãm hại nàng chưa bao giờ dứt.
Khi tin đồn lên đến đỉnh điểm, Nam Tân Tửu từng đến tổ địa Nam gia, nhờ Lâm Hà Chân Quân đang bế quan ra mặt điều tra.
Vị lão tổ Nam gia này hành sự luôn theo kiểu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Sau vài tháng tra xét, ông nói âm độc hiếm thấy này có nguồn gốc khó tìm, tra tiếp cũng vô ích, rồi treo vụ án ở đó.
Bốn năm trôi qua vẫn chẳng có thêm manh mối nào.
Hứa Thanh Như đã không còn thiết tha trả thù nữa, chỉ mong trước khi chết thấy Hoài Sinh thoát khỏi âm độc.
“Tân Tửu, chuyện năm đó cứ để nó qua đi.” Hứa Thanh Như đặt kiếm xuống, cười nói: “Ta không muốn chàng phải mạo hiểm đâu. Nếu chàng cũng gặp chuyện thì Hoài Sinh của chúng ta biết làm sao?”
Ánh mắt Nam Tân Tửu thoáng trầm xuống: “Nàng yên tâm, lần này gặp Tiêu sư đệ chỉ có ta và hắn biết nên không có nguy hiểm đâu. Ta sẽ về sớm thôi.”
Nói xong, hắn gỡ trường kiếm trên tường, hôn lên trán Hứa Thanh Như nói: “Ta đi một lát sẽ về, nàng đi ngủ đi, đừng lo.”
***
Nửa đêm, mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng.
Hoài Sinh trong vô thức cảm thấy mình lại bay lên không trung, nhưng lần này như bị bọc trong mây lạnh gió lớn khiến nàng rất khó chịu. Mở đôi mắt mơ màng ra, nàng liền trông thấy một tấm áo choàng đen khổng lồ.
Một hắc y nhân mặc áo choàng đang bắt nàng, hắn lặng lẽ nhảy lên cây táo trong sân, đạp không vài bước như sắp rời khỏi sân.
Hoài Sinh nhìn xuống, dùng hết sức kêu lớn: “Cha ơi!”
Nhưng tiếng kêu yếu ớt không khác gì tiếng muỗi vo ve, bị gió đêm thổi đến chẳng còn âm thanh.
Thế nhưng hắc y nhân lại nghe rõ mồn một, hắn kinh ngạc nhìn nàng, ngỡ ngàng vì linh thức của mình không nhận ra nàng đã tỉnh dậy. Thấy Hoài Sinh định kêu tiếp, hắc y nhân khẽ động ngón tay, điểm xuống một chú cấm ngôn.
Một luồng sức mạnh ập đến làm môi Hoài Sinh như bị dán chặt vào nhau, không phát ra được âm thanh nào nữa.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc y nhân phá trận pháp mà Nam Tân Tửu bày ở Xuất Vân Cư, phá cả kết giới của Nam gia, nghênh ngang rời đi. Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang lao tới đánh úp sau lưng hắc y nhân.
Hắc y nhân “ồ” lên một tiếng, quay đầu giơ tay chặn kiếm quang. Kiếm quang kia hóa thành trường kiếm, bay về tay người đánh.
Trong màn tuyết rơi dày đặc, thiếu niên nắm chặt kiếm, lạnh lùng nói với hắc y nhân: “Buông nàng ra.”
Khi kiếm quang ập đến, Hoài Sinh đã nhen nhóm tia hy vọng được cứu. Nhưng khi thấy rõ người đến, tia lửa ấy “bụp” một cái tắt ngấm.
Nàng vừa tức vừa lo, trừng mắt nhìn Từ Anh. Tên đáng ghét này đuổi theo làm gì? Không muốn sống nữa sao? Hắc y nhân này đâu phải người mà hắn có thể đối phó được? Nếu hắc y nhân giết hắn thì sao?
Hắc y nhân rõ ràng cũng ngạc nhiên khi người đến là một đứa trẻ. Suy nghĩ một thoáng, hắn thi triển thuật độn phong, lướt đến phía sau Từ Anh, năm ngón tay như móng ưng vươn ra túm lấy lưng hắn. Mỗi tay xách một người, hắn tiếp tục lao về phía đông, chẳng mấy chốc đã biến mất trong gió tuyết.