[Ngày mùng chín tháng ba, từ thiên ngoại bất ngờ có một vị khách đến, cả người vận áo xanh mang theo thanh mộc kiếm với sức mạnh chuyển thiên dời nguyệt, một kiếm chém tan ba vạn năm u ám, tiêu diệt tám con hung thú. Chín thú mất đi tám, chỉ còn một con chạy trốn vào Đào Mộc Lâm. Ngày ấy, thiên địa dựng lên một kết giới, gọi là Càn Khôn Kính. Nơi mặt trời mọc xuất hiện một đại thụ kiên cường vươn lên, sừng sững giữa trời. Bất Chu Sơn khai quan, Thương Lang Giới cuối cùng đã chờ được một tia sinh cơ.]
Thương Lang Giới, đại lục Trung Thổ, Mộc Hà quận.
“Càn Khôn Kính bảo vệ Thương Lang Giới hơn vạn năm, thi thoảng xuất hiện vài vết nứt cũng là bình thường. Các ngươi đừng có hoảng hốt như thế, tốt xấu gì cũng là con cháu của Nam gia, phong độ không thể đánh mất được.”
Tại khu vực đóng giữ Càn Khôn Kính ở phía bắc Mộc Hà quận, một tu sĩ thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn vừa đùa nghịch trận thạch, vừa chậm rãi dạy dỗ đám tiểu bối.
Phía sau hắn là sáu đệ tử trẻ tuổi, ai nấy đều mang mặt mày hoảng hốt. Trước mặt họ là một kết giới trong suốt như mặt nước, bên ngoài kết giới nằm rải rác hơn hai mươi xác thú tanh hôi. Xa hơn nữa là một cánh rừng rậm không thấy điểm cuối.
Trong rừng là đại thụ che trời, sương đen không ngừng cuộn trào, chính là Đào Mộc Lâm, nơi khiến mọi người ở Thương Lang Giới vừa nghe đến đã biến sắc.
Sát khí âm u và yêu vật dị thú trong Đào Mộc Lâm là cơn ác mộng của vô số tu sĩ. May mắn thay, Thương Lang Giới có một kết giới ngăn chặn cơn ác mộng ấy khỏi lãnh địa Nhân tộc là Càn Khôn Kính.
Tiền đề là Càn Khôn Kính phải nguyên vẹn, không có một vết nứt nào.
Nhưng ngay lúc này, Càn Khôn Kính tại nơi canh giữ của Nam gia lại có một vết nứt. Vết nứt rộng chừng một trượng, cao bằng nửa người, tuy không khó để vá, nhưng linh khí mỏng manh rò rỉ từ bên trong lại dễ dàng thu hút đám yêu thú từ Đào Mộc Lâm đến.
Sáu đệ tử Nam gia nhìn thấy mấy con sát thú đang lao đến từ ngoài kết giới thì chân run lẩy bẩy không tự chủ được.
“Đại… Đại Chân Nhân, lại… lại có sát thú đến! Lần này đến những sáu con! Là sáu con đó!”
Vừa dứt lời, họ liền cảm nhận được mặt đất rung chuyển như rồng trở mình, suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống.
Vậy là có tất thảy bao nhiêu sát thú đang lao đến?! Nếu không kịp vá vết nứt trên Càn Khôn Kính, nơi canh giữ của Nam gia này chẳng lẽ sẽ rơi vào cảnh lụi bại sao?
Thấy đám con cháu Nam gia sợ hãi đến rối tinh rối mù, Nam Tân Tửu thầm than thở dài: Chỉ vài con sát thú mà đã bị dọa thành thế này, con cháu Nam gia thật sự là đời sau không bằng đời trước. Nhớ lại năm xưa… Thôi, đừng nghĩ nữa, hiện giờ hắn cũng không sánh được với ngày trước, chuyện xưa không thể so sánh được.
Nam Tân Tửu vừa thầm mắng, vừa an ủi: “Đừng hoảng sợ. Có ta ở đây, lũ nghiệt súc này không thể xông vào đâu.”
Ngay khi lời hắn vừa dứt, bảy thanh Trận Kiếm cắm trên mặt đất “ong” một tiếng bay vút lên, kết thành một sát trận, bao vây chặt chẽ mấy con sát thú.
Cùng lúc, Nam Tân Tửu dùng mười ngón tay linh hoạt, lấy linh lực làm chỉ, nhanh chóng đánh hàng chục viên trận thạch vào vết nứt trên kết giới. Khi trận thạch dần trong suốt, vết nứt trên kết giới bắt đầu khép lại. Chưa đầy nửa khắc, kết giới đã trở về hoàn hảo như ban đầu.
Vá xong kết giới, Nam Tân Tửu lại kết ấn niệm chú, bảy thanh Trận Kiếm ngoài kết giới lập tức hợp nhất, liên tục chém ra mấy đạo kiếm quang kèm theo sát khí ngùn ngụt, thoáng chốc đã chém chết sáu con sát thú ở bên ngoài.
Không biết là bị sát khí của kiếm quang làm kinh sợ, hay là nhận ra vết nứt trên Càn Khôn Kính đã lành, hàng chục con sát thú sắp lao ra từ Đào Mộc Lâm đồng loạt dừng bước, khiến bụi đất trong rừng bay mù mịt.
Trong sự tĩnh lặng quỷ dị, một đệ tử Nam gia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong cánh rừng u ám là những đôi mắt đỏ như máu chen chúc chật kín, người nọ bất giác thấy da đầu tê dại không thôi.
Nam Tân Tửu vỗ mạnh vai hắn, cười mắng: “Ngẩn ngơ gì thế? Mau về nơi canh giữ dưỡng thương đi!” Nói xong, hắn ném thanh kiếm vừa chém sát thú ra phía trước, định ngự kiếm hồi phủ.
Mấy đệ tử vội vàng la lớn như kêu cha gọi mẹ chạy theo: “Đại Chân Nhân, ở ngoài kia… sát thú vẫn… vẫn còn ở đó!”
Nam Tân Tửu chẳng thèm quay đầu mà ném lại mấy câu: “Càn Khôn Kính đã vá xong rồi, chúng không xông vào được đâu. Đại Chân Nhân của các ngươi còn bận về phủ dỗ con nữa, đi trước đây!”
***
Đại Chân Nhân Nam gia phải dỗ con vừa vội vã về phủ, đã nghe thấy tiếng khóc như mèo con của khuê nữ. Hắn vội vàng cùng đạo lữ Hứa Thanh Như đẩy cửa phòng tiến vào.
Trong phòng, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, khắp nơi là trống bỏi, ngựa gỗ nằm ngổn ngang. Gần cửa sổ có hai chiếc nôi làm từ gỗ an thần.
Trong phòng có một nôi lớn, một nôi nhỏ. Trong nôi lớn là hai bé gái nằm sóng đôi, trong nôi nhỏ là một bé trai.
Tiếng khóc yếu ớt vang lên, bé trai lập tức mở mắt, chạy đến bên nôi lớn, ra sức đẩy.
Nôi lớn kêu “kẽo kẹt” lay động.
Bé gái xinh xắn bên trong thuần thục ngồi dậy, trong tiếng nôi đung đưa, dịu dàng vuốt ve bé gái đang khóc thút thít, cất giọng non nớt dỗ dành: “Hoài Sinh ngoan nào, Hoài Sinh không khóc.”
Thấy Nam Tân Tửu và Hứa Thanh Như vào, bé gái vội đứng lên nói: “Hoài Sinh lại đau đầu tỉnh dậy nữa!”
Bé trai đang hì hục đẩy nôi lớn cũng thò cái đầu lù xù ra, nói thêm: “Lần này khóc nửa khắc đồng hồ.”
Bé gái tên Hoài Sinh có ngũ quan tinh xảo, nhưng cả người lại bị âm khí quấn quanh, sắc mặt cô bé tái nhợt như vừa được vớt từ âm tào địa phủ, trông như một tiểu nữ quỷ.
Lúc này, cô nhóc đã ngừng khóc, lặng lẽ nằm trên nôi, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, đôi mắt đen long lanh ánh lên chút hổ thẹn.
Trời ạ, lại tái phát rồi.
Mỗi lần nằm mơ nàng đều đau đầu, mỗi lần đau đầu thì dù tỉnh hay không cũng khóc lớn, khiến cả Xuất Vân Cư gà bay chó sủa. Thật là tội lỗi, tội lỗi quá.
May mà cha mẹ nàng tốt tính, dù đêm nào cũng bị cô nhóc con là nàng làm tỉnh, họ vẫn không chê nàng bao giờ.
Hoài Sinh rất muốn như muội muội tốt Sơ Túc và đệ đệ tốt Tùng Mộc, khỏe mạnh đứng dậy, nói với cha mẹ rằng nàng không sao.
Nhưng từ khi sinh ra, nàng đã là đứa trẻ ốm yếu, tứ chi vô lực, ngay cả nói cũng không trôi chảy. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ mẹ bế, kiên cường nặn ra một nụ cười “con không sao” ngốc nghếch.
Hứa Thanh Như thấy nàng cười còn khó coi hơn khóc thì càng thêm lo lắng, dịu dàng hỏi: “Giờ con còn đau không? Đau ở đâu?”
Hoài Sinh cố sức giơ ngón tay gầy yếu ra: “Một chút, chút thôi thôi.”
Lại chỉ vào trán: “Đầu.”
Nam Tân Tửu kịp thời bưng đến một chén nước đã hòa tan đan dược, vừa đút cho Hoài Sinh vừa nói: “Sao lại đau đầu nữa rồi? Ngày mai ta mời Ứng sư huynh qua xem lại.”
Trung Thổ có bốn đại thế gia tu tiên là Mộc Hà Nam gia giỏi trận pháp, Vân Sơn Tiêu gia giỏi luyện khí, Thi Thủy Vương gia giỏi bùa chú và Khánh Dương Ứng gia giỏi đan dược.
“Ứng sư huynh” trong miệng Nam Tân Tửu chính là Ứng Ngự Chân Nhân của Khánh Dương quận.
Từ xưa, y và dược không hề tách rời, người giỏi luyện đan thường cũng tinh thông y thuật. Ứng Ngự Chân Nhân là thiên kiêu chi tử cùng thế hệ của Khánh Dương Ứng gia.
Hoài Sinh rất muốn nói không cần đâu, nàng chỉ bị đau đầu chút thôi, thật sự không cần làm phiền vị Chân Nhân bá bá ấy. Ai bảo mỗi lần hắn đến đều châm nàng thành con nhím, chưa kể còn dẫn theo cái tên nhóc độc miệng đáng ghét kia.
Hoài Sinh thật sự rất không thích cái tên nhóc đó..
Đáng tiếc là dù nàng không thích, ngày hôm sau vẫn bị châm đầy đầu, và với cái đầu đầy kim châm ấy, nàng gặp lại Lê Từ Anh.
Cậu nhóc con mặc trên người đồng phục đệ tử màu đen, lưng đeo một thanh kiếm ngồi xổm trước mặt Hoài Sinh, tỉ mỉ quan sát đôi mắt nàng, rồi nói: “Sao trông ngươi còn ngốc hơn tháng trước thế này?”
“…”
Tiểu đạo sĩ này chỉ lớn hơn Hoài Sinh ba tuổi, nhưng vóc dáng lại cao hơn cả những cậu bé tám chín tuổi bình thường. Dù hắn ngồi xổm, Hoài Sinh vẫn phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Phải nói rằng dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngũ quan của tên đáng ghét này đã lộ rõ tiềm năng trêu hoa ghẹo nguyệt sau này.
Chỉ là dù hắn có đẹp đến đâu, cũng không thể làm giảm sự chán ghét của Hoài Sinh dành cho hắn.
Nàng tức giận nắm chặt tay, nếu không vì tóc quá mềm, nàng thật sự muốn cho hắn xem một màn tức đến lột da đầu, sùi bọt mép.
Thấy đôi mắt nàng như sắp bốc hỏa, Từ Anh tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Động tí là nổi giận, tính tình cũng thật ghê gớm. Chân Nhân bảo ta trông ngươi, nên ngươi có không tình nguyện cũng không thể làm được gì.”
Nói rồi, ánh mắt hắn rời xuống, nhìn chằm chằm vào miệng Hoài Sinh, lại bảo: “Răng mọc được bao nhiêu cái rồi, để ta xem nào.”
Hoài Sinh nghiến chặt răng, nhưng chút sức lực ấy chẳng đáng là bao, dễ dàng bị Từ Anh mở hàm ra.
Hắn nghiêm túc đếm: “Một, hai, ba… Chín, ây da, sao vẫn chỉ có chín cái thế? Ngươi không ăn cơm à?”
Hoài Sinh mỗi ngày đều cố gắng ăn cơm uống thuốc, không nhịn nổi trừng hắn: “Kệ ta, ngươi, quản cái gì!”
Nàng vốn gầy yếu, trên mặt chẳng có mấy thịt, làm đôi mắt hạnh càng thêm to tròn.
Từ Anh đối diện với nàng một lúc, không kìm được búng trán nàng mắng: “Trừng gì mà trừng, không mỏi mắt à?”
Hắn chưa nói mỏi thì thôi, vừa nói xong, Hoài Sinh lập tức thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Mỗi lần Ứng Ngự sư bá châm cứu cho nàng, nàng đều buồn ngủ lạ thường. Cố chống đỡ được mười giây, cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, nghiêng đầu dựa vào đệm mềm mà ngủ.
Cơ thể nàng yếu ớt, hơn nửa ngày đều là ngủ. Thế mà ngủ cũng chẳng yên, trong đầu là một mảng ý thức hỗn độn, chỉ còn cảm giác đau và lạnh.
Đâu đâu cũng đau, đâu đâu cũng lạnh, đặc biệt là đầu, chỉ cần nhắm mắt là mơ, mà mơ thì cả người đau nhức, nhưng tỉnh dậy lại chẳng nhớ gì, chỉ biết khóc.
Trời đất quỷ thần ơi, khóc khóc khóc, khóc hoài làm gì? Hoài Sinh tức đến mức tự mắng mình.
Khoảnh khắc cuối cùng chìm vào bóng tối, nàng chỉ có một ý nghĩ là đừng mơ! Mơ là khóc, nàng không muốn bị tên đáng ghét ở đối diện trông thấy đâu!
Thấy kim châm trên đầu nàng sắp cọ vào đệm mềm, Từ Anh cởi thanh kiếm trên lưng đặt ngang vai, dùng chuôi kiếm đỡ má nàng, chỉnh lại đầu nàng cho ngay ngắn.
Thanh kiếm từ thân đến chuôi đều được bọc một lớp vải bông dày, cô bé ngủ say đối diện rõ ràng không thấy khó chịu, hàng mi dài khép lại yên tĩnh, chẳng động đậy nấy một cái.
Thần sắc nàng an tường, chỉ là sắc mặt hơi đáng sợ, xám trắng cùng với tử khí, đôi mắt đen long lanh vừa khép lại thì trông chẳng khác người chết.
“Lẩm bẩm được hai tiếng thì ngủ, đúng là vô dụng.” Từ Anh vác kiếm lên vai, tao nhã quỳ xuống đệm hương bồ, trong chất giọng trẻ con trong trẻo lại chứa đầy ý tứ khinh bỉ và nghi hoặc: “Sao ta cứ phải mất thời gian trông ngươi thế nhỉ?”
Hắn lẩm bẩm một lúc rồi nhắm mắt, đầu tựa vào thân kiếm, cũng chìm vào giấc ngủ. Chẳng bao lâu, đôi mày kiếm nhíu chặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh giống như bị bóng đè.
***
Khi bên trong phòng tĩnh lặng thì ở bên ngoài các đại Chân Nhân vẫn đang nói chuyện.
Trên bàn trà bày một ấm trà linh diệp và ba chén trà. Ứng Ngự chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: “Sóc Băng Nguyên ở Đào Mộc Lâm xuất hiện một con sát thú thập ngũ cảnh, sư tôn và Mộc Cẩn sư thúc đã đuổi theo rồi.”
Nam Tân Tửu và Hứa Thanh Như đều biến sắc: “Thập ngũ cảnh…”
Sát thú thập ngũ cảnh tương đương với tu sĩ nhân tộc có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, cũng là đỉnh cao của Thương Lang Giới hiện tại.
“Lần trước Bất Chu Sơn mở ra, ở Đào Mộc Lâm đã có ba con sát thú thập ngũ cảnh. Giờ mới yên bình được bao lâu mà lại có sát thú thập ngũ cảnh dám xâm phạm vào lãnh địa Nhân tộc, e là bên đó không chỉ có một con thập ngũ cảnh.” Giọng Ứng Ngự nặng nề: “Ngày mai ta sẽ lên đường đến Sóc Băng Nguyên.”
Con đường duy nhất ở Thương Lang Giới dẫn đến thượng giới nằm ở Bất Chu Sơn. Bất Chu Sơn cứ trăm năm mới mở một lần, mỗi lần mở sơn môn liền có vô số sát thú ngăn cản tu sĩ nhân tộc tiến vào, dẫn đến thương vong nặng nề.
Bốn năm trước, ở Đào Mộc Lâm diệt được ba con sát thú thập ngũ cảnh, hai con thập tứ cảnh, và bốn con thập tam cảnh thì phía tu sĩ nhân tộc đã mất mười hai Chân Quân, trong đó có hai Chân Quân từ Nhai Kiếm Sơn, một người là sư tôn của Nam Tân Tửu.
Từ ba vạn năm trước, khi Đào Mộc Lâm xảy ra dị biến, tu sĩ cao cấp ở Thương Lang Giới ngày càng ít đi. Đến nay, số tu sĩ Nguyên Anh chỉ vừa đủ duy trì cân bằng mong manh với sát thú cao cấp ở Đào Mộc Lâm.
Nam Tân Tửu nhíu mày nói: “Chưởng môn sư bá có biết là huynh định đi Sóc Băng Nguyên không?”
Người khác có thể không rõ, nhưng Nam Tân Tửu biết, Ứng Ngự sư huynh là người được chọn tốt nhất để dẫn dắt nhóm tu sĩ tiếp theo tiến vào Bất Chu Sơn.
Vì thế, chưởng môn sư bá chắc chắn sẽ không đồng ý để hắn mạo hiểm đến Sóc Băng Nguyên.
Dù Ứng Ngự được xem là đệ nhất tu sĩ dưới cảnh giới Nguyên Anh, hắn vẫn chỉ là tu sĩ Đan Cảnh đại viên mãn. Tu sĩ Đan Cảnh dù lợi hại đến đâu cũng không chống nổi công kích của sát thú thập ngũ cảnh.
Quả nhiên, Ứng Ngự chỉ nhàn nhạt nói: “Sư tôn không biết, nên ta không thể đưa Từ Anh về Nhai Kiếm Sơn, chỉ có thể mang đến chỗ đệ. Thằng bé không thích ở lại Ứng gia.”
Từ Anh có địa vị đặc biệt ở Nhai Kiếm Sơn.
Ba năm trước, Vân Diểu Chân Quân của Vạn Nhận Phong, người đã mất tích hơn hai trăm năm đột nhiên xuất hiện, mang theo Vạn Nhận Kiếm và một cậu bé chưa đầy ba tuổi về Nhai Kiếm Sơn, sau đó để lại một câu: “Đây là Kiếm Chủ đời kế tiếp của Vạn Nhận Phong,” rồi lại biến mất.
Chưởng môn Hà Bất Quy không biết cách chăm trẻ, bèn gọi tất cả đệ tử thân truyền về, để Từ Anh tự chọn một ‘cha giữ trẻ’. Các Chân Nhân ở Đường Khê Phong chỉ nghĩ chưởng môn nói đùa, ai ngờ cậu nhóc này lại thật sự chọn được một người.
Chỉ thấy hắn mang vẻ mặt lạnh lùng chỉ vào Ứng Ngự, người cũng lạnh lùng không kém mà phun ra một chữ: “Hắn.”
Khi được hỏi tại sao lại chọn Ứng Ngự, tên nhóc con suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tên hắn nghe quen quen.”
Ứng Ngự Chân Nhân độc thân như cây vạn tuế, một không đạo lữ, hai không con cái, nào biết cách chăm trẻ chứ. Nhưng vì sư mệnh không từ chối được, hắn đành nhăn nhó chấp nhận làm người giữ trẻ.
May mắn là Từ Anh tuy nhỏ tuổi, nhưng tính cách lại rất độc lập. Ngày thường không đọc sách ở Thư Hải Lâu thì luyện kiếm ở Vạn Nhận Phong, hầu như không cần Ứng Ngự phải bận tâm. Chỉ có chút bướng bỉnh là thích bám theo Ứng Ngự ra ngoài.
Không biết là do chán ở Nhai Kiếm Sơn hay chỉ đơn thuần là tò mò với thế giới bên ngoài, mỗi lần Ứng Ngự ra khỏi sơn môn, Từ Anh đều bám theo như miếng cao da trâu dính chặt trên người, lột không ra và dứt không được.
Thời gian đó, Ứng Ngự đang nghiên cứu âm độc trong người Hoài Sinh nên mỗi tháng đều đến Nam gia, thế là Từ Anh tự nhiên trở thành khách quen của Nam gia.
Lần đầu đến Nam gia, Từ Anh đã ngồi xổm bên nôi của Hoài Sinh và Sơ Túc cả ngày.
Ứng Ngự sợ hắn chán, còn định gọi người dẫn hắn đi chơi ở Phi Lưu Đài của Nam gia. Nhưng hắn không chịu đứng lên, cứ như cây nấm bám chặt bên nôi.
Trong nôi có hai đứa trẻ, Ứng Ngự không biết hắn đang nhìn ai. Mãi đến khi Sơ Túc tỉnh dậy được bế đi cho bú mà hắn không đi theo, Ứng Ngự mới biết hắn đang nhìn Nam Hoài Sinh.
Cô bé còn được bọc trong tã lót, nhỏ xíu xiu mang sắc mặt xanh xao, hơi thở như có như không, trông như thai nhi đã chết, thật sự chẳng hiểu có gì hay để nhìn.
Ứng Ngự bèn hỏi Từ Anh đang nhìn gì.
Từ Anh lắc đầu nói không biết. Đó là lời thật lòng, với một đứa trẻ nửa sống nửa chết, ngay cả mắt cũng chẳng mở được, hắn thực sự không biết mình đang nhìn cái gì.
Ngày Hoài Sinh tròn một tuổi, nàng cuối cùng cũng mở mắt, đồng thời phát ra tiếng khóc yếu ớt đầu tiên.
Từ Anh ngồi xổm bên nôi là người đầu tiên thấy nàng mở mắt.
Lúc đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, hắn không phải đang nhìn gì mà hắn chỉ là…
Đang chờ nàng tỉnh lại.
***
Hoài Sinh tỉnh dậy, liền thấy một khuôn mặt quay ngược với mình.
Sở dĩ quay ngược là vì nàng và Từ Anh một người quay chân hướng tây, đầu tựa chuôi kiếm, còn người kia để chân hướng đông, đầu tựa vỏ kiếm. Gần như ngay khoảnh khắc nàng tỉnh dậy, khuôn mặt đảo ngược ở phía đối diện cũng nâng mí mắt.
Kim châm cắm đầy đầu Hoài Sinh đã biến mất, nàng vừa rồi không mơ gì nên tinh thần lúc này rất tốt.
Tên đáng ghét ở đối diện rõ ràng không được may mắn như nàng. Búi tóc đạo gia vốn gọn gàng giờ đã xõa tung, tóc dài ướt dính thành từng lọn trên mặt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ẩn chứa vẻ đau đớn như vừa trải qua một giấc mơ thống khổ đến chết.
Từ Anh quả thật đã nằm mơ. Một giấc mơ lặp đi lặp lại dai dẳng. Trong mơ, cảnh vật bị sương mù che phủ nên hắn chẳng thấy rõ cái gì.
Thứ duy nhất rõ ràng là hai vầng mặt trời trên bầu trời.
Thương Lang Giới từ lâu đã không còn thấy được nhật nguyệt sao trời, hắn không biết sao mình lại mơ thấy mặt trời như vậy, lại còn là hai vầng mặt trời. Ngẩng đầu nhìn lên rõ ràng là ánh sáng ấm áp, nhưng khi vào mắt lại hóa thành nỗi niềm đau đớn thấu xương.
Dù đã tỉnh, nhưng đau đớn trong mắt hắn vẫn còn, như thể nỗi đau ấy đã khắc sâu vào xương cốt.
Thấy hắn đau đến thất thần, Hoài Sinh hiếm hoi tỏ ra hòa nhã, hỏi: “Ngươi, mơ, mà, cũng, đau sao?”
Giọng nói non nớt truyền tới khiến Từ Anh dần tỉnh táo hơn, ánh mắt tan rã dần tụ lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh trong veo.
Cô bé ngốc nghếch này cả người bị phủ đầy tử khí, chỉ có đôi mắt linh động là mang chút hơi thở của người sống.
Từ Anh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, mới phun ra một câu: “Ngươi nghĩ ta là ngươi à? Mơ mà cũng bị đau đầu, đúng là vô dụng.”
Hoài Sinh: “…” Nếu không phải vì môi nàng chẳng còn sức, nàng thật sự muốn phun nước miếng đầy mặt hắn.
Cuối cùng nàng cố hết sức bật ra hai chữ: “Cút xéo.”
***
Từ Anh dĩ nhiên không cút, không chỉ không cút mà còn ở lại Xuất Vân Cư.
Trước khi rời đi, Ứng Ngự Chân Nhân để lại vài bình đan dược và dặn dò: “Đan dược này nhớ ăn vào sáng tối, mỗi lần một viên.”
Từ Anh thất thần “ừ” một tiếng, rồi hỏi: “Bao giờ giải được âm độc của Nam Hoài Sinh?”
Ứng Ngự Chân Nhân liếc hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Khi nào thì ta nói có thể giải được âm độc của nàng?”
Từ Anh nhíu mày nói: “Ngài mỗi tháng đều đến châm cứu, luyện đan, chẳng lẽ là làm chuyện vô ích à?”
Ứng Ngự Chân Nhân cũng nhíu mày: “Tu sĩ Đan Cảnh viên mãn như sư muội khi trúng âm độc cũng phải chịu kết cục gân mạch đứt đoạn, mất hết tu vi. Nam Hoài Sinh chỉ là phàm thai yếu ớt, sống được đã là kỳ tích rồi. Hiện giờ ta chỉ có thể giữ mạng cho nàng, nếu nàng tu luyện được thì may ra còn một tia sinh cơ. Nếu không, liệu nàng có sống qua sinh nhật năm tuổi hay không đã là một vấn đề rồi.”
Thấy Từ Anh xị mặt xuống, Ứng Ngự Chân Nhân hừ lạnh nói: “Ngươi lo cho mình trước đi, bớt quan tâm chuyện người khác lại. Linh đài vỡ như cái sàng mà ngươi sống được cũng là kỳ tích đấy.”
Từ Anh, người sống sót đã là kỳ tích: “…”