Vật Phù Tang cần trả là mai rùa Huyền Vũ.
Mảnh mai rùa này vốn dĩ là món quà Thanh Dương Thiên Tôn tặng nàng vào ngày nàng bái sư.
Năm xưa tại chiến trường thái cổ, Thanh Dương Thiên Tôn đã chém giết một con sát thú Huyền Vũ cổ. Vỏ của con thú ấy cứng như huyền thiết, Thiên Tôn phải chém hơn ngàn kiếm mới phá được.
Mai rùa được chia làm năm mảnh. Thanh Dương Thiên Tôn và các đệ tử giữ ba mảnh, Hoa Thượng Thần giữ một mảnh, mảnh cuối cùng rơi vào tay Bạch Tắc.
Bạch Tắc không giỏi bói toán hay suy đoán thiên cơ, nên mảnh mai rùa Huyền Vũ trong tay hắn quá là phí phạm. Vì hai người có mối quan hệ khá tốt trong những năm ấy, Phù Tang có nhiều lần cố ý muốn lừa lấy mảnh mai rùa của hắn, nhưng lần nào cũng tay trắng trở về.
Thiên cung của Thanh Dương Thiên Tôn nằm trên núi Câu Mang. Phù Tang không dùng pháp thuật, từng bước một in dấu chân lên đỉnh núi, đi một lần mất cả ba bốn canh giờ.
Ngoài Thiên cung, Khánh Kỵ thần quan thấy nàng đến thì vô cùng kinh ngạc, vội tiến lên hành lễ: “Ngài sao lại đến đây?”
Phù Tang hỏi lại: “Sư tỷ đã đi Bắc Doanh Thiên chưa?”
Khánh Kỵ thần quan cười hiền đáp: “Vọng Sầm Thượng Thần muốn đến Cửu Lê Thiên đón Hoàn Quan thần nữ nên sáng nay đã rời Nam Hoài Thiên rồi.”
Phù Tang giả bộ thở dài: “Sư tỷ không ngờ vẫn còn giận ta, đi mà chẳng nói với ta một tiếng nào.”
Khánh Kỵ thần quan vẫn cười đáp: “Vọng Sầm Thượng Thần chỉ là không muốn làm phiền ngài dưỡng thương thôi.” Và cũng không muốn khiến ngài đau lòng. Khánh Kỵ thầm bổ sung trong lòng.
Phù Tang đương nhiên hiểu điều này. Sư tỷ của nàng có tính tình hiền hòa, vừa tốt bụng lại dịu dàng, nhưng xưa nay luôn bênh vực người nhà. Những lời đồn không hay giữa nàng và Bạch Tắc trong mấy năm nay lại rộ lên ầm ĩ, sư tỷ sợ khơi gợi nỗi buồn của nàng nên mới lặng lẽ rời đi.
Phù Tang cũng mong sư tỷ đi thế này. Sư tỷ luôn thương nàng, làm sao có thể để sư tỷ trơ mắt nhìn nàng vũ hóa đây? Còn về sư tôn…
Phù Tang nhìn Thiên cung ẩn trong mây mù, bỗng nhiên lại không muốn bước vào nữa.
“Sư tôn vẫn đang bế quan sao?”
Khánh Kỵ thần quan khẽ gật đầu: “Thiên Tôn hơn trăm năm nữa sẽ độ đại trọng lôi kiếp, trước khi lôi kiếp đến sẽ không xuất quan.”
Tính ra, thời gian bế quan của Thanh Dương Thiên Tôn còn lâu hơn cả Phù Tang.
Phàm nhân thường nghĩ làm thần tiên là trường sinh bất lão, vô bệnh vô tai. Thực ra không phải như vậy.
Tiên nhân ở hai mươi bảy Tiên Vực cứ vạn năm thì phải độ một lần tiểu trọng lôi kiếp. Thần tộc ở Cửu Trọng Thiên thì vạn năm độ một lần đại trọng lôi kiếp. Nếu không vượt qua được sẽ thân vong đạo tiêu, vĩnh viễn không bước vào luân hồi.
Dù Thanh Dương Thiên Tôn từng chịu thiên cơ phản phệ, đến nay vẫn chưa lành, nhưng là Thiên Tôn của Nam Hoài Thiên, lại được khí vận của cả thiên vực hỗ trợ, người chắc chắn sẽ bình an vượt qua đại trọng lôi kiếp.
Phù Tang gật đầu: “Nếu vậy thì ta không làm phiền sư tôn nữa.”
Khánh Kỵ thần quan định nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn ngừng lại.
Trước đây, mỗi lần Phù Tang đến gặp Thiên Tôn, dù có nói không muốn quấy rầy, nàng vẫn lải nhải ngoài cửa cả nửa ngày. Nhưng hôm nay lại dễ nói chuyện lạ thường.
Chỉ là dù nàng có vào Thiên cung cũng chẳng gặp được Thiên Tôn, vì Thiên Tôn… vốn không ở Nam Hoài Thiên.
Đi đến lưng chừng núi, Phù Tang ném mảnh mai rùa Huyền Vũ lên trời. Một đạo bạch quang lóe lên, mảnh mai rùa lập tức rơi xuống đỉnh hồ lô của Thiên cung, cách mặt đất vạn trượng.
Phù Tang không ngoảnh lại đầu lần nào.
Lười đi bộ tiếp, nàng hóa thành một đạo gió xuân trở về Hoài Chân Cung, ngồi suốt một đêm trong cung cho đến khi ánh mặt trời rực rỡ xuất hiện mới tìm đến Sinh Tử Thụ.
Vắng bóng Phù Lê và Mãn Sương, những người ngày nào cũng tưới linh dịch và xới đất, hôm nay Sinh Tử Thụ tĩnh lặng quá đỗi.
Nhưng vòm trời lại náo nhiệt lạ thường. Mây lành hóa thành vô số thụy thú lao về phía bắc, ráng màu rực rỡ rơi xuống từng dải ánh sáng, trong màn ánh sáng ẩn hiện tiếng tiên nhạc, tiếng cười nói rộn ràng.
Đại hôn của Bạch Tắc Thượng Thần và Quỳ Đàm Đế Cơ có vạn thần đến dự, quả là náo nhiệt.
Phù Tang ngược lại không có tâm tư hòa vào sự náo nhiệt ấy. Nàng lật tay kết một đạo ấn, một thanh trường kiếm xanh thẫm lập tức phá không bay ra.
Thanh kiếm này được chế từ thần mộc, mũi kiếm nội liễm nhưng không thể coi thường, thân kiếm ẩn chứa ánh sáng lưu chuyển, nhìn thôi đã thấy tràn đầy thần lực.
Phù Tang lặng lẽ nhìn thanh mộc kiếm, nàng im lặng hồi lâu, đôi mắt bỗng ánh lên nụ cười rõ ràng.
“Mai rùa Huyền Vũ là vật sư tôn tặng nên không phải của ta, ta đã trả rồi. Nam Mộc Lệnh thuộc về chiến bộ Nam Hoài Thiên cũng không phải của ta, ta đã trả xong. Ngay cả Tam Thanh Điểu, ta cũng để Phù Lê và Mãn Sương đưa trả cho Hạc Kinh. Chỉ riêng ngươi từ ngày đầu xuất hiện đã thuộc về ta.”
Năm vạn năm trôi qua, đường đường là Thượng Thần kiêm hộ đạo giả của Sinh Tử Mộc, vậy mà thứ thực sự thuộc về nàng chỉ có thanh kiếm này.
Tóm lại một chữ thôi, thảm.
“Bổn Thượng Thần là người keo kiệt, thứ thuộc về ta thì dù có hủy đi, ta cũng không để ngươi nhận thiên thần khác làm chủ.” Phù Tang nhìn mộc kiếm, ánh mắt ẩn chứa quyến luyến và không đành lòng. Nàng cười nói: “Hoài Sinh, ngươi có nguyện đi theo ta không?”
Thần kiếm có linh, tên gọi là Hoài Sinh.
Ánh sáng nhạt từ thanh kiếm Hoài Sinh bỗng lóe lên tia sáng rực chói mắt, mang theo tư thế tựa như nguyện đi không trở lại, lao thẳng vào Tổ Khiếu của Phù Tang, quyết cùng chủ nhân chung đường sinh tử.
Phù Tang sờ mi tâm đang nóng lên, cười nói: “Cũng không cần kích động thế chứ, giờ Thìn còn chưa tới mà.”
Cách “giờ lành” của nàng còn một khắc nữa.
Phù Tang thoáng nghĩ ngợi, rồi chậm rãi thả thần niệm lan tỏa khắp thiên vực Nam Hoài Thiên.
Nam Hoài Thiên có bốn mùa, lúc nào cũng như mùa xuân, nhưng Phù Tang yêu nhất vẫn là đúng độ mùa xuân ở nơi đây. Cỏ cây xanh tốt, hoa cỏ rực rỡ như gấm bao quanh Hoài Chân Cung, mỗi khi gió xuân lùa qua, cảnh sắc lại có thêm phần sống động.
Trên bầu trời, mây lành cuộn trào như biển, cho đến khi một đám mây hóa thành hình ảnh đôi chim bỉ dực song phi uyển chuyển, điều này nghĩa là một khắc đã trôi qua.
Giờ Thìn đến rồi.
Phù Tang thu hồi toàn bộ thần niệm, nàng nhắm mắt, tay kết ấn đồng thời niệm thần chú.
“ Dùng chân linh hiến tế, tái sinh từ cõi chết! Tịch!”
Một điểm sáng từ mi tâm nàng lan ra, vẽ nên một đồ đằng chín nhánh trên trán.
Đồ đằng vừa xuất hiện, cuồng phong lập tức nổi dậy, luồng ánh sáng trắng chói lòa ầm ầm từ ngọn cây Sinh Tử Thụ lao thẳng lên trời cao.
Mở kết giới!
Thần lực như hồng thủy cuồn cuộn đổ vào đại thụ phía sau. Cây thần mộc khô cằn bấy lâu dần tỏa ra ánh sáng của sức sống, những mầm lá xanh mướt như măng mọc sau mưa, đua nhau nảy mầm, lay động trong làn gió xuân dịu dàng.
Mái tóc đen buông trước ngực Phù Tang dần hóa thành những điểm sáng, tiếng tiên nhạc vang vọng bên tai cũng từ từ xa dần.
Nàng chậm rãi khép mắt.
Mọi hoa lệ rực rỡ, nhìn qua rồi cũng thành hư không, năm vạn năm trôi qua, cuối cùng chỉ là một giấc mộng.
Phù Tang không cảm nhận được nỗi đau của vũ hóa, chỉ thấy một cảm giác tĩnh lặng thê lương từ thời thượng cổ. Đó là thứ tĩnh mịch khiến thần hồn cũng phải run rẩy.
Như thể quay trở lại lúc còn ở trong dòng Minh Uyên.
Nàng bị rễ cây dưới đáy nước quấn chặt, chẳng thấy chút ánh sáng, cũng không nghe thấy một âm thanh nào. Chỉ có lạnh lẽo, chỉ có tĩnh mịch và chỉ có bóng tối vô tận.
Cho đến một đêm, tiếng sáo cổ vang lên đánh thức nàng. Thiếu tôn Bắc Doanh Thiên trẻ tuổi đứng dưới tán cây nói với nàng: “Phù Tang, ngươi là Phù Tang.”
Vậy nên nàng trở thành Phù Tang Thượng Thần.
Nhưng trên đời này, vốn dĩ chưa từng có Phù Tang Thượng Thần.
Và rồi, cũng sẽ không còn Phù Tang Thượng Thần nữa.
Phù Tang khẽ cười như tự giễu, lại như được giải thoát. Bỗng nhiên, một tiếng cười sang sảng vang lên từ phía trước: “Nhưng ngài vẫn là Thượng Thần ngầu nhất, oai phong nhất của Cửu Trọng Thiên chúng ta!”
Phù Tang kinh ngạc mở mắt ra, trong bóng tối, một bóng dáng vận áo xanh tiến về phía nàng. Người đến có mái tóc dài tung bay, chín viên trận thạch trên cổ tay phát ra âm thanh giòn tan theo từng bước đi hiên ngang.
Phù Tang nhìn người ấy, không khỏi muốn cười trêu một câu: “Ngươi đến sớm thế, Thính Ngọc Thượng Tiên.”
Nhưng nàng lại không thốt ra được, mi mắt và môi nàng đều đang tan biến. Khi điểm sáng cuối cùng tiêu tán, ý thức trở về hư vô, mọi lạnh lẽo và tĩnh lặng đều rời xa hoàn toàn.
Hình ảnh cuối cùng trong đầu Phù Tang là bầu trời đầy sao với những ngọn đèn trường mệnh nối tiếp nhau.
[Thấy ngọn đèn Nam Hoài Sinh chưa? Cái sáng chói nhất, cao nhất như làm mù mắt người ta ấy, đó là đèn của ngươi. Chưa đến giờ Mẹo, ngọn đèn vẫn chưa tắt.]
***
“Thiếu Tôn, giờ Mẹo đã đến rồi.”
Giờ lành bái đường là giờ Dậu, nhưng Bắc Doanh Thiên cách Thiên Khư khá xa, quá trình nghênh đón Quỳ Đàm Đế Cơ đi đi về về phải ít nhất mất bốn canh giờ, xuất phát vào giờ Mẹo là vừa vặn.
Chiến thần trẻ tuổi của Bắc Doanh Thiên đội ngọc quan, khoác bộ hôn y tím thẫm thêu hoa văn phức tạp bước ra từ Thần Tổ Điện. Trên hôn y thêu một con dực long ngân bạch, đầu rồng vắt qua vai, đôi mắt rồng khép hờ như lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Chư thần tộc của Bắc Doanh Thiên đều là hậu duệ thủy thần, con ngân long thêu trên hôn y chính là thần thú bảo hộ của Bắc Doanh Thiên, Ứng Long.
Bốn mươi chín cỗ xe liễn bằng bích ngọc lưu ly lướt qua chân trời, để lại những vệt ánh sáng xanh. Chưa đầy hai canh giờ, xe liễn đáp xuống Đại La Thiên Cung của Thiên Khư.
Thiên cung lộng lẫy, vàng son rực rỡ, hoa lệ phô thành một cây cầu dài rực rỡ, kéo từ cổng cung đến thềm ngọc ngoài Đại La Thần Điện. Hai bên thềm ngọc là chín hàng kim giáp thần binh cầm kích cầm đao và thần nữ tay cầm khăn tiên, lộng lẫy đứng hầu.
Thiên Đế Thắng Miện ngồi xa xa trên đế tọa trong điện. Thái Tử Thiếu Du và Đế Cơ Quỳ Đàm đứng hai bên. Dưới đế tọa, chư thần Thiên Khư đứng chật kín mít.
Quỳ Đàm nhìn Bạch Tắc bước qua cầu dài, giẫm lên ánh kim hoa chập chờn, tiến về phía nàng, khóe môi bất giác cong lên, lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nhưng ngay khi Bạch Tắc bước hết thềm ngọc, sắp tiến vào Đại La Thần Điện, dị biến đột nhiên xảy ra. Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Quỳ Đàm Đế Cơ!
Thái Tử Thiếu Du kinh hoàng hô lên: “Quỳ Đàm!”
Mặt Quỳ Đàm lập tức lộ vẻ đau đớn, nàng ngẩng mắt nhìn về phía Nam Thiên Vực, kinh hãi thốt lên: “Là Sinh Tử Mộc!”
Sinh Tử Mộc?
Không hiểu sao, Bạch Tắc chợt nhớ đến giấc mộng hôm qua.
Hắn đột nhiên quay người, thấy một cột sáng rực rỡ như mặt trời từ thiên vực Nam Hoài Thiên phóng thẳng lên trời cao.
“Tru Ma!” Bạch Tắc trầm giọng quát. Một thanh trường kiếm đen nhánh theo tiếng bay ra, lơ lửng dưới chân hắn.
Bạch Tắc định ngự kiếm rời đi, nhưng ngay lúc ấy, ngân long trên hôn y hóa thành mấy đạo linh quang trói chặt lấy hắn. Từ Tổ Khiếu vang lên giọng của Ngọc Khuyết Thiên Tôn:
“Bạch Tắc, trước tiên giúp Quỳ Đàm đã!”
Bạch Tắc như không nghe thấy, thần lực vận chuyển làm bộ hôn y tím thẫm lập tức vỡ thành bụi mịn.
“Bạch Tắc!”
“Thiếu Tôn!”
“Bạch Tắc Thượng Thần!”
***
Mùng chín tháng ba, ngày tốt để gả cưới, để lịch kiếp.
Hôm nay, thiên thần đi ra ngoài không ít, người đi dự tiệc, người đi độ kiếp, có người thì xem náo nhiệt. Tóm lại, đủ màu ánh sáng lướt qua vòm trời mây lành rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.
“Nghe nói hôm nay có nhiều thần quân đi hạ giới lịch kiếp lắm, trong đó có Phật Tôn tương lai của Vô Tướng Thiên và vị tiểu điện hạ chưởng quản lục đạo luân hồi của Quá U Thiên. Hai vị này từ trước đã có chút ân oán rồi, không biết hôm nay có đánh nhau không?”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của Quỳ Đàm Đế Cơ và Bạch Tắc Thượng Thần, dù hai vị kia muốn đánh cũng chẳng đánh nổi đâu!”
“Khó nói lắm, tính tình của vị tiểu điện hạ Quá U Thiên đó, chậc chậc, các vị cũng chẳng phải chưa thấy bao giờ. Nếu thật sự đánh nhau thì nàng ta ngay cả mặt mũi của Thắng Miện Đế Quân cũng chẳng nể đâu!”
Giữa tiếng ồn ào tranh cãi, một cột sáng chói mắt đột nhiên xé trời xuất hiện. Đám tiên thần đang say sưa bàn chuyện bát quái vội dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Nam Hoài Thiên. Những kẻ gan lớn muốn tìm hiểu chuyện này lập tức vỗ thần thú tọa kỵ, vội vã lao về phía Nam Hoài Thiên để xem chuyện gì đang xảy ra.
“Nam Hoài Thiên rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao lại mở kết giới hộ thiên vào lúc này?!”
“Cột sáng kia là gì? Thần lực cuồn cuộn mênh mông đến nỗi thần thú dưới chân ta cũng hoảng loạn đây này!”
“Hôm nay Nam Hoài Thiên có vị Thượng Thần nào đi dự tiệc không? Ta nghe nói Phù Tang Thượng Thần không nhận được thiệp mời của Bắc Doanh Thiên, cột sáng này chẳng lẽ là do nàng gây ra?”
“Không, không thể nào? Dù nàng gây ra động tĩnh lớn thế này, vị Thượng Thần kia cũng không đến đâu…”
“Vị Thượng Thần nào? Bổn thần nữ ghét nhất kiểu nói nửa vời của ngươi, mau nói rõ đi, rốt cuộc là vị nào?”
“Suỵt! Thần nữ tỷ tỷ nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút!”
Người nói là một vị thần quân mặc cẩm y mặt đỏ tía tai, hắn đè thấp giọng, mắt liếc nhìn quanh, vừa định mở miệng giải thích cho vị thần nữ xinh đẹp kia. Bỗng nhiên, mắt hắn hoa lên, một thanh cự kiếm đen nhánh từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh phá vạn quân, hung hãn chém vào kết giới Nam Hoài Thiên!
Thần quân vận cẩm y như thấy điều gì khó tin, trợn tròn mắt lắp bắp: “Bạch… Bạch Tắc Thượng Thần!”
Kết giới chịu một đòn từ Tru Ma Kiếm thì phát ra tiếng sấm vang dội, mặt chắn trong suốt gợn lên từng đợt sóng nước, nhưng nhanh chóng trở lại nguyên trạng, phòng thủ cực kì kiên cố.
Tay Bạch Tắc cầm Tru Ma Kiếm, lại vung kiếm chém thêm một nhát!
Một kiếm, lại một kiếm nữa!
Ý kiếm lạnh buốt ập đến như muốn chém trời phá đất. Dưới sự kích động của thần lực, lòng bàn tay Bạch Tắc rách toạc, vô số vết máu chảy dọc thân kiếm, rơi xuống như mưa, nhuộm kết giới thành một tầng huyết sắc.
Không biết qua bao lâu, cột sáng chói mắt kia sau hàng ngàn nhát kiếm của hắn, cuối cùng cũng tan biến. Chư thần chỉ nghe một tiếng kiếm tru bi thiết, trông thấy thân Tru Ma Kiếm ảm đạm, cùng với kết giới dần dần vỡ vụn.
Nhiều năm sau, các thiên thần chứng kiến khoảnh khắc này vẫn không thể quên nổi cảnh tượng ấy.
Chiến thần lừng lẫy của Bắc Doanh Thiên, Bạch Tắc không ngờ lại dùng kiếm bản mệnh làm vật tế, cưỡng ép phá vỡ kết giới hộ thiên của Nam Hoài Thiên!
Khoảnh khắc kết giới vỡ tan liền như có gió xuân phả vào mặt, vô số điểm sáng nhỏ vụn tràn ra từ kết giới, tựa như sao trời rơi rụng, theo gió phiêu tán khắp chư thiên vạn giới.
Mãi sau này, họ mới biết những điểm sáng ấm áp như gió xuân, rực rỡ như sao trời ấy, chính là chân linh của Phù Tang Thượng Thần đã mất!
“Đang”
“Đang”
“Đang”
Bốn mươi chín tiếng chuông trang nghiêm vang lên từ Bia Phương Thiên, trong khoảnh khắc vang vọng khắp Cửu Trọng Thiên. Tiếng chuông cuồn cuộn khiến lòng chư thiên tộc không ngừng chấn động.
“Bốn mươi chín tiếng Tang Thiên Chung! Có Thượng Thần vũ hóa rồi sao?!”
Khi Thần tộc vũ hóa tất có thiên tương hiện thế.
Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, một cây cầu ngũ sắc vắt qua Cửu Thiên xuất hiện trên bầu trời. Cầu vồng ấy hiện ra chưa lâu đã hóa thành một đôi cá âm dương, một đen một trắng xoay vần trên đỉnh trời, sau đó dần biến thành một vầng mặt trời mới ôn hòa.
Dưới vầng mặt trời, hư ảnh của Bia Phương Thiên hiện ra, năm chữ vàng khắc trên bia từng nét một tan biến.
Vũ hóa, Nam Hoài Thiên Phù Tang.
Bạch Tắc ngẩn ngơ nhìn vầng mặt trời mới xuất hiện, bộ bạch y đã nhuộm thành huyết y từ bao giờ, máu tươi nhỏ giọt từ thanh kiếm gãy tí tách rơi xuống.
“Bạch Tắc, nếu có ngày ta vũ hóa, ngươi nói khi đó sẽ có thiên tương thế nào?”
“Ngươi sẽ không vũ hóa.”
“Ai nói là không chứ? Dù là Thần tộc cũng không thể trường sinh cùng trời đất, rồi sẽ có ngày vũ hóa thôi.”
“Ít nhất thì trên U Linh Chi Địa, ta sẽ không để ngươi vũ hóa. Ta sống một ngày, ngươi cũng sẽ sống thêm một ngày.”
“Ngươi sống một ngày, ta sống thêm một ngày? Khẩu khí lớn lắm, Bạch Tắc Thượng Thần! Yên tâm, chỉ cần chết xứng đáng thì Nam Hoài Thiên ta chưa bao giờ sợ vũ hóa!”
Một vệt máu bất ngờ xuất hiện giữa mi tâm, vị thần quân lúc này cả người đẫm máu dường như vô tri vô giác, chỉ thì thầm: “Phù Tang, sao ngươi lại dám? Sao ngươi dám?”
Hai vầng mặt trời mới treo trên cao, mây lành hóa thành thụy thú không ngừng lao về phía bắc.
Lịch thiên miện, năm hai mươi bảy vạn hai ngàn năm trăm bảy mươi chín, ngày mùng chín tháng ba, Phù Tang Thượng Thần của Nam Hoài Thiên, vũ hóa.