Đó là một ngày xuân tươi đẹp.
Mai xanh nở rộ khắp nơi, liễu rủ mềm mại lay động trong gió, cảnh xuân rực rỡ căng tràn sức sống.
Mấy chiếc kiếm thuyền vừa từ U Linh Chi Địa trở về, mới tiến vào Cửu Trọng Thiên thì một đạo hoa quang từ Thiên Khư lóe lên, đáp xuống kiếm thuyền của Bạch Tắc trong gió lộng.
Người đến mặc áo lụa sa trắng như tuyết, tóc vấn kiểu lăng thiên, eo thắt đai lưng đỏ tía thêu hoa văn mây hồng, vạt áo tung bay, dung mạo thanh nhã tuyệt trần.
Đó là lần đầu tiên Phù Tang gặp Quỳ Đàm Đế Cơ, cũng là lần duy nhất.
Quỳ Đàm Đế Cơ được ca tụng là mỹ nhân đệ nhất Thiên giới, đứng cạnh Bạch Tắc quả là xứng đôi vừa lứa. Cả hai đều vận áo trắng hơn tuyết, toát lên khí chất lạnh lùng không nhiễm khói bụi trần gian. Dù là lần đầu gặp gỡ, Phù Tang lại cảm nhận được một sự thân thuộc kỳ lạ với Quỳ Đàm.
Nàng không biết cảm giác thân thuộc ấy từ đâu mà có.
Gió xuân thổi qua, Phù Tang nghe Quỳ Đàm cất giọng trong trẻo, lạnh lùng gọi: “Bạch Tắc.”
Trên kiếm thuyền, Bạch Tắc hiếm hoi để lộ vẻ thất thố. Hắn lặng lẽ nhìn Quỳ Đàm, đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cổ nay lại thoáng gợn sóng.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn khẽ “ừ” một tiếng, khóe môi lướt qua một nụ cười nhạt.
Như thể chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt hắn khẽ động, bất ngờ nhìn về phía Phù Tang. Quỳ Đàm cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn sang. Các chiến tướng trên hai chiếc kiếm thuyền đồng loạt nín thở, ánh mắt cũng hướng về phía Phù Tang.
Phù Tang: “…”
Dù rằng trong hai vạn năm qua, nàng và Bạch Tắc quả thực từng có những lời đồn không đứng đắn, nhưng cũng không đến mức mỗi khi có một thần nữ xuất hiện bên cạnh hắn, mọi người lại phải ngoảnh nhìn phản ứng của nàng.
Phù Tang vừa thấy buồn cười, vừa nhạy bén nhận ra ánh mắt Quỳ Đàm nhìn nàng có chút khác thường, tựa như kinh ngạc, như nghi hoặc, lại như khó hiểu.
Trước đây hai người chưa từng gặp nhau, nhưng ánh mắt Quỳ Đàm lại như thể nàng biết Phù Tang, và rất bất ngờ khi thấy nàng xuất hiện ở đây.
Ngay sau đó, Bạch Tắc nhàn nhạt giới thiệu: “Quỳ Đàm, đây là Phù Tang Thượng Thần của Nam Hoài Thiên, là hộ đạo giả của thần mộc Sinh Tử Thụ.”
Như tâm ý tương thông, Quỳ Đàm Đế Cơ lộ ra vẻ bừng tỉnh, giống như mây mù hoàn toàn tan biến. Nàng nhìn Phù Tang, khẽ gật đầu nói: “Thiên Khư, Quỳ Đàm.”
Thần tộc có con nối dõi nhưng ngày càng thưa thớt, dưới gối Doanh Miện Thiên Đế chỉ có một nhi một nữ là Thái Tử Thiếu Du và Đế Cơ Quỳ Đàm. Là Đế Cơ, Quỳ Đàm có địa vị tôn quý ở Cửu Trọng Thiên, bình thường đương nhiên không có ai dám gọi thẳng tên nàng.
Nhưng Bạch Tắc lại gọi nàng là “Quỳ Đàm”, chứ không phải “Quỳ Đàm Đế Cơ”.
Phù Tang quen biết Bạch Tắc ba vạn năm, nhưng hắn chưa từng gọi thẳng tên nàng. Ban đầu là “Phù Tang Thiếu Thần”, sau này là “Phù Tang Thượng Thần”.
Chưa bao giờ là “Phù Tang”.
Trong khoảnh khắc ấy, Phù Tang bỗng hiểu ra điều gì. Nàng cũng muộn màng nhận ra ý tứ trong ánh mắt của đám chiến tướng khi nhìn mình.
Gió từ ngoài kiếm thuyền thổi tới, nàng chắp tay hành lễ, khẽ mỉm cười nói: “Nam Hoài Thiên, Phù Tang.”
***
Lần đầu gặp Quỳ Đàm Đế Cơ, Phù Tang cảm thấy rất tốt. Những lời đồn không đứng đắn giữa nàng và Bạch Tắc trong hai vạn năm qua cũng tan biến như mây khói sau khi Quỳ Đàm tỉnh lại.
Đồng thời, mãi đến khi Quỳ Đàm tỉnh lại, Phù Tang mới biết được những câu chuyện sâu xa ít người biết giữa Bạch Tắc và nàng ấy.
Mẫu thân của họ thậm chí còn là bạn thân của nhau. Bạch Tắc và Quỳ Đàm từ nhỏ đã cùng học đạo ở Thiên Khư, cùng học kiếm pháp dưới sự chỉ dạy của Ngọc Khuyết Thiên Tôn ở Bắc Doanh Thiên. Nói theo kiểu nhân gian thì họ chính là thanh mai trúc mã. Nếu không vì ba vạn năm trước Quỳ Đàm Đế Cơ đột nhiên rơi vào giấc ngủ say, họ lẽ ra đã sớm kết uyên minh, trở thành tiên lữ.
Hỏi rằng Phù Tang có từng động lòng với Bạch Tắc không? Tất nhiên là có.
Rất nhiều dấu mốc trong cuộc đời nàng đều gắn liền với Bạch Tắc.
Hắn là người đánh thức nàng từ dòng nước Minh Uyên lạnh lẽo, dẫn nàng rời khỏi nơi u tối. Hắn tự mình dạy nàng kiếm thuật và đạo pháp. Hắn đưa nàng đến U Linh Chi Địa rèn luyện, cùng nàng kề vai chiến đấu suốt hai vạn năm.
Nhưng tình cảm ấy không đủ để khiến nàng làm chuyện đoạt thần lữ, phá hoại nhân duyên của người khác. Dù sao nàng cũng là Thượng Thần và là chiến chủ trẻ nhất của Cửu Trọng Thiên, chút khí độ ấy nàng không thể đánh mất được.
Trong hai vạn năm sau đó, Phù Tang và Bạch Tắc vẫn qua lại, nhưng không còn thân thiết như trước. Nếu không vì chuyện “hộc máu” sau này, những lời đồn giữa hai người có lẽ cũng chẳng bao giờ được khơi lại.
Nghĩ đến chuyện hộc máu ấy, đến giờ Phù Tang vẫn không nhịn được muốn thở dài.
Chuyện xảy ra khoảng một vạn năm trước. Nàng bị thương nặng từ U Linh Chi Địa trở về, vừa vào Cửu Trọng Thiên đã phun ra một ngụm máu trước mặt bao nhiêu người.
Cũng chính ngày đó, tin Bạch Tắc Thượng Thần và Quỳ Đàm Đế Cơ định hôn minh được công bố khắp Cửu Trọng Thiên.
Nói cho đúng thì Phù Tang hộc máu trước, rồi mới biết tin hai người định hôn minh. Nhưng đám tiên thần tự xưng là mắt sáng như đuốc lại nhất quyết cho rằng nàng vì thất tình mà thổ huyết.
Thế là Cửu Trọng Thiên và hai mươi bảy Tiên Vực đồng loạt lan truyền tin đồn: “Phù Tang Thượng Thần yêu mà không được, đến khi biết tin chiến thần Bạch Tắc và Quỳ Đàm Đế Cơ kết hôn minh thì đau lòng đến thổ huyết.”
“Dưới gốc cây Sinh Tử Thụ, Phù Lê oán hận bóp chặt bình ngọc trắng đựng linh dịch, linh khí thơm ngát trong bình được nàng tưới ra như mang theo sát khí. “Ngày đó Thượng Thần vì sao lại hộc máu, đám chiến tướng Bắc Doanh Thiên chẳng lẽ không biết sao?!”
Phù Tang xoa mi tâm, thầm nghĩ nếu không tìm việc gì cho Phù Lê làm, e là ngày mai nàng ấy sẽ xông đến Bắc Doanh Thiên gây chuyện mất. Nàng dứt khoát đẩy cửa, sải bước ra ngoài, xuất hiện dưới gốc Sinh Tử Mộc.
Thấy bóng dáng nàng xuất hiện, Phù Lê lập tức đổi sắc mặt, từ giận dữ chuyển sang rạng rỡ như hoa. Nàng thu bình ngọc trắng lại, vui vẻ tiến lên nói: “Thượng Thần, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Phù Tang mỉm cười: “Ừ. Ngươi và Mãn Sương thay ta đưa ít đồ đến Tiểu Thứ Sơn đi. Ta sẽ để Tiểu Sở dẫn các ngươi đi.”
Tiểu Thứ Sơn thuộc Nghi Hoang Thiên, một trong Tây Tứ Trọng, là thiên vực nơi có nhiều yêu quân sinh sống, thường gọi là “Yêu Vực”.
Ở Tiểu Thứ Sơn có Hạc Kinh Thượng Thần là đệ tử thân truyền của Yêu Tôn Quỷ Quỳ Thiên Tôn. Với địa vị của Hạc Kinh Thượng Thần ở Nghi Hoang Thiên, chắc chắn cũng nhận được thiệp mời của hai vị kia.
Phù Lê tò mò hỏi: “Thượng Thần, ngày mai Hạc Kinh Thượng Thần có đến Bắc Doanh Thiên không?”
Phù Tang chưa trả lời liệu Hạc Kinh có đi hay không, chỉ điểm nhẹ ngón tay lên trán Phù Lê, mỉm cười nói: “Ngươi tự mình đến Nghi Hoang Thiên hỏi nàng đi.”
Nói xong, nàng ném một khối lệnh bài cho Mãn Sương: “Tiên Vực có vài mầm non không tệ, sau khi xử lý xong việc ở đây, ngươi tự mình đi chọn sáu thượng tiên tốt để bồi dưỡng, sớm ngày thay thế vị trí của Thính Ngọc và những người khác.”
Ngày trước, Phù Tang Thượng Thần dẫn dắt chín đội quân Cửu Thiên gồm ba mươi sáu tiên tướng và hàng ngàn thiên binh, cùng nàng gột rửa U Linh Chi Địa.
Thính Ngọc Thượng Tiên là một trong ba mươi sáu tiên tướng ấy.
Dù chỉ là tiên tướng phi thăng từ Nhân giới, nhưng thực lực của Thính Ngọc còn vượt xa Phù Lê, Mãn Sương và nhiều thiên thần sinh ra từ thiên địa. Nếu không có bất ngờ, thì chỉ cần thêm một, hai vạn năm, khi Thính Ngọc vượt qua thiên kiếp, trảm tam thi là có thể phá cảnh thành thần.
Nhưng bất ngờ lại xảy ra, cách đây đúng bốn ngàn bảy trăm sáu mươi năm.
Một di chỉ trên chiến trường cổ đang ngủ say nhiều năm bất ngờ hiện thế. Thạch Quách Thượng Thần của Thiên Khư, tay cầm Thiên Khư Lệnh dẫn hàng trăm chiến tướng và gần vạn thiên binh của Cửu Trọng Thiên đến U Linh Chi Địa.
Trận chiến ấy khiến sáu tiên tướng ngã xuống, và cả sáu người đều thuộc Nam Hoài Thiên.
Khi Thính Ngọc và những người khác rời đi, Phù Lê và Mãn Sương chưa từng nghĩ rằng các tiên tướng được điểm danh ấy sẽ vũ hóa toàn bộ, chỉ để lại sáu thanh kiếm gãy và một khối Nam Mộc Lệnh.
Năm thứ ba sau khi sáu thanh kiếm gãy được đưa trở về, Phù Tang Thượng Thần xuất quan, mang theo những thanh kiếm ấy đến Thiên Khư hạ chiến thư, thách đấu Thạch Quách Thượng Thần, người xếp hạng hai mươi bảy trong số các thượng thần của Thiên Khư tại Lôi Hình Đài.
Lôi Hình Đài nằm trong Lôi Trạch chi cảnh, gần Bia Phương Thiên và là nơi Cửu Trọng Thiên dùng để xử phạt và giải quyết ân oán. Mỗi năm, số ân oán được chấm dứt tại Lôi Hình Đài ít nhất cũng lên đến hàng trăm.
Thần tộc giải quyết ân oán tại Lôi Hình Đài có thể đánh bị thương, đánh tàn phế, thậm chí đánh đến mức cha mẹ thần thú cũng không nhận ra, nhưng tuyệt đối không được đánh đến mức vũ hóa.
Nếu gây ra thần mệnh, kẻ đó sẽ phải chịu tám mươi mốt đạo thần lôi thiên phạt từ Bia Phương Thiên.
Oai lực của tám mươi mốt đạo thần lôi chưa từng có Thần tộc nào chống đỡ nổi. Mà Thần tộc một khi vũ hóa thì không có kiếp sau. Vì thế, dù oán hận có sâu đậm đến đâu, vẫn không có thiên thần nào dám mạo hiểm vũ hóa để thí thần.
Trong hàng trăm triệu năm lịch sử của Thiên giới, số thiên thần dám thí thần tại Lôi Hình Đài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thượng Thần nhà mình và Thạch Quách đều là những Thượng Thần có chiến lực mạnh mẽ. Trận chiến ấy tất nhiên là đánh đến đất trời biến sắc, kinh thiên động địa. Phù Tang không chỉ đánh Thạch Quách đến tàn phế, mà còn lỡ tay chém chết hắn tại Lôi Hình Đài, sau đó còn chống đỡ được tám mươi mốt đạo thần lôi.
Khi bước xuống từ Lôi Hình Đài, một thân áo xanh của nàng đẫm máu, chân linh gần như tan rã.
Mãn Sương vẫn nhớ rõ, trước khi Thính Ngọc đến Thiên Khư, Thượng Thần từng giao Nam Mộc Lệnh cho nàng.
Người cầm Nam Mộc Lệnh không khác gì đích thân chiến chủ Nam Hoài Thiên hiện diện, được Nam Mộc Lệnh che chở. Chiến trường cổ vừa hiện thế đã đầy rẫy hiểm nguy, Thượng Thần làm vậy chỉ để bảo vệ Thính Ngọc và những người khác vì sợ họ bị dùng làm vật hy sinh.
Mãn Sương từng nghĩ Thượng Thần đã lo lắng vô cớ, cho đến khi sáu thanh kiếm gãy được đưa trở về, nàng mới biết mình đã sai.
Cũng vì thế, dù trọng thương chưa lành, Thượng Thần vẫn xuất quan hạ chiến thư, chỉ để tuyên cáo với chư thiên rằng Nam Hoài Thiên có thù tất báo, nợ máu phải trả bằng máu!
“Tiểu Sở đợi sốt ruột rồi, các ngươi đi đi, đồ cần đưa ở chỗ Tiểu Sở.” Phù Tang khẽ hất cằm, ra hiệu cho Mãn Sương và Phù Lê nhìn con Tam Thanh Điểu đang lượn vòng trên không.
Phù Lê và Mãn Sương đành bước một bước bay tới đáp lên lưng Tam Thanh Điểu. Con chim thét dài một tiếng, vỗ đôi cánh khổng lồ bay về phía tây.
Gió xuân thổi qua bên tai, Phù Lê và Mãn Sương ngoảnh lại nhìn. Dưới gốc cây Sinh Tử Thụ, gương mặt tái nhợt của Phù Tang khẽ ngẩng lên, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười nhạt.
Nhưng hai người họ không cười nổi.
Lần xuất quan này, Thượng Thần dường như… càng thêm yếu hơn.
Ngay cả cây Sinh Tử Mộc cũng đã lâu không mọc cành lá mới, trông như sắp khô héo đến nơi.
Thượng Thần là hộ đạo giả của Sinh Tử Mộc, hồn mệnh gắn bó với nó. Trận chiến tại Lôi Hình Đài năm xưa khiến nàng trọng thương đến gần như mất mạng, Sinh Tử Thụ cũng trong phút chốc mất hết cành lá, sinh cơ gần như cạn kiệt.
“Mãn Sương, ngươi nói thương thế của Thượng Thần đến bao giờ mới lành? Sinh Tử Thụ khô héo hơn bốn ngàn năm, chúng ta ngày nào cũng tưới linh dịch mà chẳng thấy khởi sắc nào. Ta thật sự sợ, rất sợ…”
Phù Lê thực sự rất lo lắng. Thượng Thần bây giờ trông chỉ khá hơn một chút so với khi bước xuống từ Lôi Hình Đài. Không, thực ra ngày ấy…
Ngày ấy, sau khi Bạch Tắc Thượng Thần xuất hiện, thương thế của Thượng Thần đã tốt lên rất nhiều. Không chỉ chân linh tan rã được ổn định, mà những vết thương không thể khép lại do dư uy thần lôi cũng bắt đầu lành.
Lôi Trạch chi cảnh không thể dò xét bằng thần niệm. Vì thế, không ai trong Cửu Trọng Thiên biết Bạch Tắc Thượng Thần từng xuất hiện ngày hôm đó. Nếu Phù Lê không dùng thiên phú thần thông gửi một sợi thần niệm vào thanh kiếm gãy của Thính Ngọc thì bản thân nàng cũng chẳng thể biết được.
Ngày đó, Thượng Thần vừa bước xuống từ Lôi Hình Đài, một luồng khí lạnh buốt đột nhiên giáng xuống, kéo nàng vào một kết giới đan xen bằng băng và sấm sét.
Sợi thần niệm của Phù Lê chỉ kịp thoáng thấy một bóng dáng trắng như tuyết lướt qua.
Lúc ấy đang đợi ngoài Lôi Trạch, nàng còn tưởng Bạch Tắc đến trả thù, liền điên cuồng cầm kiếm bản mệnh xông vào, nhưng lại bị Khánh Kỵ thần quan ngăn lại.
May mà kết giới chỉ tồn tại nửa canh giờ, sau đó không chịu nổi lực lôi điện mà vỡ tan. Khi kết giới tiêu tan, sợi thần niệm trong kiếm gãy lại thấy bóng dáng của Thượng Thần và Bạch Tắc.
Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Phù Lê, thương thế của Thượng Thần đã ổn định hơn, còn người Bạch Tắc thì đầy những vết máu dữ tợn, như vừa trải qua một trận đại chiến.
Phù Lê lập tức ôm một bụng đầy nghi hoặc, nhưng cả hai người kia đều bình tĩnh lạ thường. Bình tĩnh đến mức nàng không đoán được trong kết giới đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ nhớ Thượng Thần khi nhặt sáu thanh kiếm gãy đã nhàn nhạt nói: “Phù Lê, quên những gì vừa thấy đi, đừng nghĩ nhiều.”
***
“Đừng nghĩ nhiều!”
Mãn Sương quát khẽ, kéo suy nghĩ của Phù Lê từ hồi ức trở về. “Ngày trước Sinh Tử Mộc từng khô héo trong một đêm, sau đó chẳng phải lại như xuân về sao? Dù là Thượng Thần hay Sinh Tử Mộc, cả hai đều sẽ bình an vô sự!”
Dù nói vậy, nhưng sắc mặt Mãn Sương lại chẳng khá hơn Phù Lê là bao.
Năm xưa, Sinh Tử Thụ có thể hồi sinh trong một đêm là vì Thượng Thần trở thành hộ đạo giả của nó. Giờ Thượng Thần trọng thương khó lành, lẽ nào phải tìm một hộ đạo giả mới?
Chưa nói đến việc tìm hộ đạo giả cho thần mộc khó khăn thế nào, chỉ riêng việc mỗi đời hộ đạo giả chỉ có một người. Muốn đời kế tiếp hiện thế thì hộ đạo giả đời trước phải vũ hóa trước.
Nhưng làm sao có thể?
Tất nhiên là không thể.
Thượng Thần lợi hại như vậy, dù là ai vũ hóa cũng không thể là nàng!
Ánh sáng xanh lam nhạt nhanh chóng tan biến nơi chân trời, Phù Tang thu ánh mắt về, rồi đưa mắt nhìn về phía cây khô phía sau.
Nam Hoài Thiên một năm bốn mùa như xuân, giờ lại đúng độ mùa xuân nên khắp nơi tràn ngập sức sống. Chỉ có cây thần mộc Sinh Tử Thụ liên quan đến khí vận của Nam Hoài Thiên đứng cô độc trước mắt là cành khô lá rụng, không chút sinh khí.
Phù Tang đưa tay vuốt ve thân cây đầy vết nứt của Sinh Tử Thụ, khẽ nói: “Quả nhiên, ta không khỏe thì ngươi cũng chẳng thể tốt nổi. Thần mộc Sinh Tử, lẽ nào ta phải cứu ngươi thêm một lần nữa?”
Cây đại thụ cô quạnh im lặng không đáp.
Phù Tang không để tâm, chỉ cười khẽ rồi vỗ mạnh hai cái lên thân cây nói: “Chờ nhé, ta đi trả ít đồ trước, ngày mai sẽ đến cứu ngươi.”