Phía tây vượt qua Bắc Doanh Thiên, nơi con đường tuyết trải dài dằng dặc là dòng nước Minh Uyên sâu thẳm. Bên dòng nước ấy mọc lên một cây cổ thụ che trời gọi là Phù Tang. Cây Phù Tang cành lá rậm rạp sum suê, gió thổi qua làm vang lên tiếng kim thạch trong trẻo.

Bạch Tắc đứng nhìn mặt hồ Minh Uyên phẳng lặng, đưa cây sáo ngang lên môi. Tay áo rộng màu sương trắng tung bay theo gió, tiếng sáo du dương mịt mù trong đêm trăng từ từ lan tỏa.

Đây là khúc vu nhạc cổ xưa của tộc Vu Thần viễn cổ, đã thất truyền từ lâu, dùng để đánh thức linh khí đất trời từ trong hỗn độn. Một khúc dài kết thúc, dư âm còn lượn lờ chưa tan, bỗng một tiếng “ầm” phá nước vang lên giữa đêm tĩnh lặng, đột ngột cắt ngang không gian.

Bạch Tắc theo tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy từ trong làn nước hiện lên một gương mặt mỹ nhân thanh diễm tuyệt trần. Mày tựa xuân sơn, mắt tựa thu thủy, môi đỏ như hoa đào, dung mạo còn quyến rũ hơn cả giao nhân nơi vách đá biển sâu. Nhưng Bạch Tắc biết rõ, nàng không phải giao nhân.

Thiếu nữ lặng lẽ nổi trên mặt nước Minh Uyên, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng, nhìn về phía vị thần quân áo trắng đứng dưới tán cây Phù Tang. Ánh mắt nàng từ gương mặt tuấn mỹ của hắn chuyển sang cây sáo bằng thần mộc trong tay, rồi từ cây sáo lại quay về gương mặt hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng. Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy từ trong nước, từng bước tiến về phía hắn. Nàng không một mảnh vải che thân, mái tóc đen dài chấm mắt cá chân, ướt át như lụa thấm nước, kéo lê trên mặt đất thành những vệt nước đậm nhạt uốn lượn.

Nàng bước chân trần đến trước mặt hắn, nghiêng đầu đánh giá hắn. Những giọt nước theo gương mặt nàng lăn dài xuống đất: “Ngươi, là ai?”

Bạch Tắc nhìn nàng, đôi mắt nhạt màu bình thản, đáp: “Bạch Tắc.”

“Bạch… Tắc.” Thiếu nữ lặp lại một lần, rồi hỏi tiếp, “Là ngươi đánh thức ta sao?”

Khi nàng thốt ra lời này, ánh mắt lại hướng về cây sáo thần mộc trong tay hắn, như thể biết rõ chính cây sáo ấy cùng khúc vu nhạc hắn vừa thổi đã gọi nàng tỉnh giấc.

Bạch Tắc nhàn nhạt đáp: “Phải.”

Thiếu nữ nghe vậy lại hỏi: “Vậy ta là ai?”

Nàng là ai?

Vị thần quân áo trắng khẽ nhíu mày, thần sắc vốn điềm tĩnh thoáng chốc gợn sóng.

Nàng là ai?

Nên nói nàng là ai đây?

Trên đỉnh đầu, cây Phù Tang rào rạt rung động, ánh trăng xuyên qua tán lá như rò rỉ, lấp lánh tựa tuyết rơi. Đôi mắt nàng trong suốt, chứa đầy ánh trăng và bóng cây mờ ảo.

Tên của nàng, vốn không nên do hắn đặt ra.

Nhưng như bị ma xui quỷ khiến, Bạch Tắc cất tiếng: “Phù Tang, ngươi là Phù Tang.”

“Phù… Tang?”

“Ầm!” 

Ngay khi giọng nàng vừa dứt, cây Phù Tang cao vút tận mây bỗng vang lên một tiếng sấm sét.

Bạch Tắc ngước nhìn những cành lá vô tận khuất trong mây, trên mặt thoáng hiện vẻ lạ lùng. Ánh mắt hắn lại rơi xuống, chỉ thấy gương mặt diễm lệ như giao nhân của thiếu nữ trước mặt, không biết từ lúc nào đã nứt ra từng đường vết như mạng nhện.

Một tia sáng tụ lại giữa mi tâm nàng, chẳng mấy chốc như ngọn lửa chữa lành lan tỏa đến mọi kẽ nứt.

Thời gian dường như ngừng trôi.

Nàng không chớp mắt nhìn hắn, mái tóc dài tựa thác nước, ánh mắt trong trẻo, khóe môi đọng lại một nét cười nhàn nhạt.

Không đúng!

Bạch Tắc nhíu chặt mày, đầu ngón tay ngưng tụ thần lực, định điểm vào giữa mi tâm nàng. Nhưng ngay trước mắt, thiếu nữ bỗng từ mi tâm bắt đầu vỡ vụn từng tấc, trong khoảnh khắc hóa thành vô số điểm sáng, xuyên qua kẽ ngón tay hắn, tan biến trong ánh trăng tịch mịch.

“Phù Tang!”

– –

Trường Dao Sơn, Bắc Vọng Cung.

Vị thần quân đang tĩnh tọa trên đệm hương bồ bỗng mở bừng mắt, trong đôi mắt như hồ sâu lạnh lẽo thoáng hiện một tia bồi hồi.

Cảnh vật trước mắt không còn là hồ Minh Uyên nữa, mà là một chiếc bàn dài làm từ gỗ dâu. Trên bàn đặt hai ngọn nến trắng, giữa ánh nến treo một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh, khắc đầy thần văn phức tạp.

Hóa ra là mộng.

Tất cả những gì vừa xảy ra đều là một giấc mộng.

Bạch Tắc đã lâu không nằm mộng, lần cuối cùng là cách đây năm vạn năm.

Lần ấy, hắn mơ thấy dòng nước Minh Uyên. Mười ngày sau, hắn cầm cây sáo thần mộc, đánh thức Phù Tang từ Minh Uyên mang về.

Lần này, hắn không chỉ mơ thấy Minh Uyên, mơ thấy lần đầu gặp gỡ Phù Tang, mà còn mơ thấy nàng… tan biến giữa trời đất.

Thần tộc khác với người thường, hiếm khi nằm mộng.

Nhưng một khi đã mộng, giấc mộng ấy ắt là điềm báo huyền diệu khó lường.

Một mảnh mai rùa cổ xưa lớn bằng bàn tay hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Bạch Tắc chậm rãi vuốt ve phù văn trên mai rùa, nhắm mắt suy diễn thiên cơ. Bốn bề tĩnh lặng. Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Tắc mở mắt, nhìn mai rùa thật lâu không nói.

Hắn không suy diễn được bất kỳ thiên cơ nào.

Là thiên cơ bị che mờ? Hay giấc mộng này chỉ là một “thử thách” nữa?

Trong lúc trầm tư, ánh nến trước mặt bỗng tối lại, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong linh đài của Bạch Tắc: “Tỉnh rồi sao?”

Bạch Tắc khẽ nhúc nhích lông mày, lòng bàn tay khép xuống, mảnh mai rùa lóe lên kim sắc phù văn rồi biến mất trong chớp mắt.

“Là, Phụ Thần,” hắn bình tĩnh đáp.

“Tỉnh vừa lúc, ngày mai là đại điển thành hôn của ngươi và Quỳ Đàm,” giọng nói ấy tiếp tục, “Hình Vô đang ở ngoài, lát nữa sẽ mang hôn y đến.”

Bạch Tắc vẫn nhàn nhạt đáp: “Vâng.”

Trong phòng yên lặng một thoáng, Ngọc Khuyết Thiên Tôn bỗng thở dài: “Nếu không phải năm vạn năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi và Quỳ Đàm cũng không phải chờ đến nay mới thành hôn.”

Bạch Tắc nói: “Giờ cũng không muộn.”

Ngọc Khuyết Thiên Tôn cười khẽ, trong tiếng cười thoáng chút vui mừng khó nhận ra: “Thật không muộn. Ta chờ mấy vạn năm, ngươi và Quỳ Đàm vốn dư sức đợi. Đợi ngươi và Quỳ Đàm thành hôn, ngôi vị Thiên Tôn Bắc Doanh Thiên sẽ thuộc về ngươi.”

Hắn ngừng lại một chút, giọng nói trở lại vẻ uy nghiêm ban đầu: “Làm Thiên Tôn, phải lấy Bắc Doanh Thiên làm trọng, tránh nhân từ nương tay, do dự không quyết. Dù là ta, ngươi cũng phải sẵn sàng bỏ thì bỏ.”

Bạch Tắc nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng không gợn sóng: “Vâng.”

Ngọc Khuyết Thiên Tôn không nói thêm, ánh nến trong điện lay động, thần niệm của hắn rút khỏi linh đài Bạch Tắc.

Điện nội vắng lặng không tiếng động, chỉ còn bóng nến chập chờn. Ngoài phòng, Hình Vô không dám lên tiếng, lặng lẽ ôm bộ hôn y, đứng đợi dưới hành lang chờ Bạch Tắc sai bảo.

Không bao lâu sau, từ trong phòng vọng ra một giọng nói bình tĩnh: “Vào đi.”

Hình Vô đẩy cửa bước vào, nghe Bạch Tắc hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Bẩm Thiếu Tôn, giờ Mẹo canh ba. Đây là hôn y do Hoài Chuẩn thần quan từ Thần Tổ Điện mang đến.”

Nội điện này mộc mạc đến lạ. Một chiếc bàn gỗ, hai giá nến và vài tấm đệm hương bồ là toàn bộ vật dụng. Nơi duy nhất có thể đặt hôn y cũng chỉ là chiếc bàn ấy.

Hình Vô cẩn thận đặt bộ hôn y lên bàn, nhưng Bạch Tắc không buồn liếc nhìn lấy một cái.

Giờ này trời còn nhập nhoạng, cửa sổ hé mở, bông tuyết từ ngoài tràn vào.

Hắn khoác áo sương trắng, ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ. Gương mặt tuấn nhã thanh tú điểm vài tia sáng nến, rõ ràng là ánh sáng ấm áp, nhưng lại bị vẻ sương lạnh trong đôi mắt hắn át đi, toát lên nét lãnh đạm.

Hình Vô thoáng hoảng hốt nhớ lại, trước khi Thiếu Tôn chấp chưởng chiến bộ, từng được xưng là đệ nhất mỹ nam tử Đông Tứ Trọng, cùng Lê Uyên Thiếu Tôn của Tây Tứ Trọng hợp danh “song ngọc Cửu Trọng Thiên”.

Sau này, hắn trở thành chiến thần Bắc Doanh Thiên. Chư thần nhắc đến hắn, không còn dùng lời hoa mỹ như trước, mà cung kính cúi đầu, tâm phục khẩu phục gọi một tiếng “Bạch Tắc Thượng Thần”.

Hình Vô là người được Bạch Tắc chọn cách đây ba vạn năm, từ Tiên Vực thăng lên Cửu Trọng Thiên làm tiên tướng. Khi còn ở hạ giới, hắn từng là minh chủ Tiên Minh, nổi danh trường tụ thiện vũ, thạo đời hiểu người. Bạch Tắc mang hắn đến Bắc Vọng Cung, giao cho hắn nhiệm vụ hỗ trợ Hoài Chuẩn thần quan chuẩn bị đại lễ thành hôn.

Đại điển thành hôn giữa chiến thần Bạch Tắc và đế cơ Thiên giới Quỳ Đàm là sự kiện trọng đại nhất Cửu Trọng Thiên trong vài vạn năm qua. Thiệp mời đã được gửi đến chư thiên từ một ngàn năm trước.

Nói đến “thiệp mời”, Hình Vô bất giác nhớ ra một chuyện.

Hắn nhìn Bạch Tắc, cân nhắc rồi nói: “Nam Hoài Thiên hồi giản hai năm trước đã gửi đến Trường Dao Sơn. Ngày mai, Vọng Sầm Thượng Thần sẽ dẫn chúng tiên thần Nam Hoài Thiên đến dự đại điển thành hôn của Thiếu Tôn.”

Bạch Tắc nhắm mắt, khẽ “ừ” một tiếng, giọng không chút cảm xúc. Hình Vô quan sát thần sắc của hắn, do dự không biết có nên nhắc đến chuyện của Phù Tang Thượng Thần hay không.

Ba năm trước, Phù Tang Thượng Thần xuất quan từ Tương Hoài Cung. Ngày ấy, thần nữ đến đưa hồi thiệp chính là Phù Lê Thiếu Thần dưới trướng Phù Tang.

Bắc Doanh Thiên và Nam Hoài Thiên từng kề vai chiến đấu hai vạn năm. Hình Vô được Phù Tang Thượng Thần cứu giúp khỏi nguy nan vài lần, lại là bạn cũ với Phù Lê Thiếu Thần. Theo bản năng, hắn hỏi thăm thương thế của Phù Tang Thượng Thần.

Hắn vạn lần không ngờ, câu hỏi đầy quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng ấy lại khiến Phù Lê Thiếu Thần rút kiếm đối mặt, suýt nữa động thủ với hắn.

“Hình Vô Thượng Tiên, Bắc Vọng Cung các ngươi với Tương Hoài Cung chúng ta đã sớm như người dưng nước lã. Thương thế của thượng thần nhà ta, không nhọc ngươi phí tâm!”

Lời nói đầy hận ý của Phù Lê Thiếu Thần ngày ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng Hình Vô trước sau không hiểu nổi, vì sao Tương Hoài Cung và Bắc Vọng Cung lại rơi vào tình cảnh hôm nay.

Là vì hôn ước giữa Thiếu Tôn và đế cơ?

Hay vì… nghe nói Ngọc Thượng Tiên đã ngã xuống?

Như cảm nhận được sự thất thần của Hình Vô, Bạch Tắc ngước mắt hỏi: “Còn chuyện gì không?”

Hình Vô giật mình tỉnh lại.

4760 năm trước, Phù Tang Thượng Thần bị thương nặng bế quan, Thiếu Tôn không hề hỏi han đến thương thế của nàng. Giờ đây, càng không buồn nhắc đến.

Nếu đã vậy, Phù Tang Thượng Thần có đến dự hôn lễ hay không, Thiếu Tôn sao lại để tâm?

Hình Vô lắc đầu: “Không có gì.”

Bạch Tắc lại nhắm mắt: “Đi canh giữ ở Thần Tổ Điện. Đến giờ thì gọi ta.”

– –

Hành lang dài nối liền mấy chục tòa cung điện uốn lượn quanh Trường Dao Sơn như rồng lớn. Vài ngàn viên Quỳnh Phi Châu phát ra ánh sáng vàng nhạt lặng lẽ treo dưới hành lang. Khi bước đi, ánh sáng như sương mù lưu động, ấm áp tựa mùa xuân.

Nơi cực âm sinh cực dương, Quỳnh Phi Châu chính là chí bảo trời đất, được thai nghén ở nơi cực dương của Bắc Doanh Thiên.

Hoài Chuẩn thần quan từng nói, những viên Quỳnh Phi Châu này do Thiếu Tôn tự tay tìm ở nơi cực dương, chỉ vì Quỳ Đàm Đế Cơ sợ lạnh.

Hoài Chuẩn còn nói, Thiếu Tôn và đế cơ thanh mai trúc mã. Nếu không phải đế cơ bị thương ngủ say ba vạn năm, Bắc Vọng Cung giờ đã có nữ chủ nhân từ lâu.

Hình Vô nhìn những viên Quỳnh Phi Châu, bất giác dừng bước. Đi theo Thiếu Tôn ba vạn năm, đến nay hắn vẫn không hiểu nổi tâm tư của người này.

Mười ngàn năm đầu khi hắn mới đến chiến bộ Bắc Doanh Thiên, người kề vai chiến đấu cùng Thiếu Tôn trên U Linh Chi Địa luôn là Phù Tang Thượng Thần. Nhưng từ khi Quỳ Đàm Đế Cơ tỉnh lại hai vạn năm trước, Phù Tang và Thiếu Tôn dần trở thành người dưng.

Khác với Thiên Khư, chiến bộ Nam Hoài Thiên đa phần là tiên nhân phi thăng từ Tiên Vực. Cùng là tiên nhân phi thăng, Hình Vô luôn giao hảo với chiến bộ Nam Hoài Thiên, từng thầm tiếc nuối rằng người định hôn ước với Thiếu Tôn không phải Phù Tang Thượng Thần.

Nếu người thành hôn với Thiếu Tôn là Phù Tang Thượng Thần, có lẽ Nam Hoài Thiên và Bắc Doanh Thiên giờ đây đã là một cảnh tượng khác.

Đứng lặng hồi lâu, hắn bỗng lắc đầu thở dài, tự nhủ mình đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?

Ngày mai…

Ngày mai là mùng chín tháng ba rồi.

Mùng chín tháng ba, ngày lành để gả cưới, cũng là ngày tốt để lịch kiếp.

Nghe nói ngày này xuân hòa cảnh sáng, vạn vật sinh sôi, là ngày hoàng đạo mà Hoa Thượng Thần của Quá Hư Thiên đã dày công biến đổi gần vạn năm trong thiên miện lịch, đặc biệt chọn cho đại lễ thành hôn của Bạch Tắc Thượng Thần và Quỳ Đàm Đế Cơ.

Ngày này, cũng là ngày Phù Tang chọn để ngã xuống.

Kể từ khi xuất quan, mỗi ngày nàng đều bói một quẻ. Kết quả trước sau chỉ có ba chữ: Tam, Cửu, Thìn.

Mùng chín tháng ba, giờ Thìn.

Quả không hổ là ngày hoàng đạo tốt nhất trong vạn năm. Không chỉ thích hợp để gả cưới, lịch kiếp, mà còn hợp để hiến tế, để ngã xuống.

Nếu có lựa chọn, Phù Tang không muốn đụng phải ngày đại hỷ của Bạch Tắc và Quỳ Đàm.

Chọn ngay một ngày như vậy, hành động hiến tế cây Sinh Tử lẫy lừng và oai phong của nàng không biết sẽ bị truyền tụng thành ra sao. Với tính cách thích chuyện trò của đám thần tiên rỗi việc kia, chắc chắn sẽ biến thành một câu chuyện bi ai thảm thiết.

Nhưng không phải không còn lựa chọn sao?

Nếu không còn lựa chọn, thì cứ để nó trùng hợp mà thôi.

Dù sao ngày mai nàng cũng sẽ thân chết đạo vong. Câu chuyện có bi ai đến đâu thì liên quan gì đến nàng? Không lẽ còn có thể kéo chân linh đã tan biến của nàng trở về hỏi rằng: “Sao ngươi lại chọn ngày này để hiến tế?”

Tùy vậy đi.

Phù Tang lật ngược mảnh mai rùa, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên lá bùa trên bàn. Lá bùa không lửa mà tự cháy, trong chớp mắt hóa thành một làn khói mỏng tan biến không dấu vết.

Làm xong mọi chuyện, nàng định đẩy cửa bước ra, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng tưới nước quen thuộc cùng tiếng trò chuyện.

“Ngày mai là đại điển thành hôn của hai vị kia, hai ngày này chúng ta phải canh chừng kỹ, đừng để thượng thần nghe được mấy lời đồn nhảm nhí ấy,” một giọng nói thanh lãnh không nhanh không chậm cất lên.

Một giọng nói giòn tan như chim hoàng oanh lập tức tiếp lời, nghiến răng nghiến lợi: “Bổn Thiếu Thần đã bác bỏ tin đồn bao nhiêu lần rồi! Hễ nhắc đến hai người kia, luôn có kẻ ngu xuẩn vội vàng kéo thượng thần nhà ta vào! Phi! Thật là xui xẻo tám đời!”

Phù Tang, người bị xem là “xui xẻo tám đời” lặng lẽ thu tay lại, quyết định đợi Mãn Sương và Phù Lê mắng chửi xong rồi mới ra ngoài.

Với “hai người kia” trong miệng họ, Phù Tang đương nhiên hiểu là ai. Chẳng phải là Bạch Tắc Thượng Thần của Bắc Doanh Thiên và Quỳ Đàm Đế Cơ của Thiên Khư, những người sẽ cử hành đại điển thành hôn ngày mai sao?

Còn về những tin đồn mà Mãn Sương nhắc đến, đó đều là chuyện cũ từ bao năm trước, sao vẫn còn được truyền tụng chứ? Phù Tang bất đắc dĩ thở dài.

Nói đến chuyện cũ giữa Phù Tang và Bạch Tắc, phải lật lại từ năm vạn năm trước.

Năm vạn năm trước, vào một ngày hoàng đạo đầu xuân, Thiên Tôn suy diễn rằng người hộ đạo của cây Sinh Tử sẽ hiện thế. Thế là Bạch Tắc, khi ấy đang tạm trú ở Nam Hoài Thiên, thay nàng đến Minh Uyên, đánh thức người hộ đạo của cây Sinh Tử và mang về Nam Hoài Thiên.

Phù Tang chính là người hộ đạo ấy.

Sư tôn nói nàng vừa ra đời đã được mang về Nam Hoài Thiên, nhưng Phù Tang luôn cảm thấy mình đã ngủ say trong Minh Uyên rất lâu. Lâu đến mức nàng vẫn nhớ rõ dòng nước Minh Uyên, cái lạnh lẽo vô biên và bóng tối khuấy động ấy.

Đêm Bạch Tắc dùng thần mộc sáo đánh thức nàng, khoảnh khắc nàng mở mắt, điều đầu tiên nàng thấy là ánh sáng.

Đó là ánh trăng sáng ngời trôi nổi trên mặt nước. Nàng theo ánh sáng mà đi, phá nước trồi lên. Khi ấy, thân ảnh Bạch Tắc gió mát như tuyết, hòa cùng ánh trăng, lưu chuyển vào mắt nàng.

Sau này, Phù Tang thường trêu đùa Bạch Tắc, nói rằng khi nàng vừa sinh ra giữa trời đất, cảnh đầu tiên nàng thấy là hắn, hỏi hắn có cảm thấy vinh hạnh lắm không?

Bạch Tắc có thấy vinh hạnh hay không thì không ai biết, nhưng từ ngày ấy, Phù Tang bắt đầu hành trình làm thần của mình.

Là người hộ đạo của cây Sinh Tử, Phù Tang sinh ra đã mang thần lực của Thần tộc qua bao năm tháng. Chỉ tiếc nàng có thần lực mà không biết cách dùng. Sư tôn dứt khoát gọi Bạch Tắc đến dạy nàng kiếm pháp và đạo thuật.

Danh nghĩa là người trẻ dạy người trẻ, dễ nói chuyện, không cách trở, lại học nhanh.

Bạch Tắc Thượng Thần là thiên thần trẻ tuổi bậc nhất, chưa đầy hai vạn tuổi đã trở thành chiến thần Bắc Doanh Thiên, uy danh lẫy lừng. Hắn dạy Phù Tang, dĩ nhiên là hợp cách.

Nhưng Bạch Tắc uy danh hiển hách lại không phải người dễ nói chuyện. Khi dạy Phù Tang, hắn tàn nhẫn đến mức nào thì cứ thế mà làm, luyện nàng đến không chết không ngừng.

Bạch Tắc dạy nàng ròng rã mấy trăm năm, thời gian ấy thật sự khổ không nói nổi. May mà khi ấy nàng vừa sinh ra giữa trời đất, mọi thứ đều thấy mới mẻ, luyện kiếm đến mình đầy thương tích cũng không kêu ca.

Sau đó, Bạch Tắc nhận chiếu lệnh, dẫn chiến bộ Bắc Doanh Thiên tiến đến U Linh Chi Địa.

Mấy ngàn năm sau đó, Phù Tang không gặp lại Bạch Tắc.

Khi ấy, sư tỷ Vọng Sầm Thượng Thần đã trở về, không chỉ tiếp quản nhiệm vụ dạy nàng kiếm pháp và đạo thuật của Bạch Tắc, mà còn lén đưa nàng đến Tiên Vực tìm người đánh nhau.

Dưới Cửu Thiên có hai mươi bảy Tiên Vực, nơi cư ngụ của nhiều tu sĩ Nhân tộc phi thăng từ phàm giới. Những tu sĩ này không nói đâu xa, bản lĩnh đánh nhau quả thực lợi hại, khiến Phù Tang mở rộng tầm mắt.

Trà trộn ở Tiên Vực mấy ngàn năm, trải qua vạn trận chiến, Phù Tang cuối cùng thông hiểu thần lực của mình, cũng có đủ tự tin để đến U Linh Chi Địa.

Sau vài lần hạo kiếp, Thiên giới để lại không ít di chỉ của thần vẫn rơi rụng trên cổ chiến trường. Những di chỉ ấy bị phong ấn ở U Linh Chi Địa nằm ngoài Cửu Thiên.

Đến U Linh Chi Địa tru sát uế vật, tinh lọc di chỉ của thần vẫn là sứ mệnh khắc sâu trong chân linh của mọi Thần tộc.

Lần đầu tiên Phù Tang đến U Linh Chi Địa là khi vừa tròn tám ngàn tuổi, và người dẫn nàng đi chính là Bạch Tắc.

Đó là lần gặp lại đầu tiên sau mấy ngàn năm xa cách.

Chiến thần trẻ tuổi áo trắng như tuyết, đứng trên một con thuyền kiếm ngân bạch khổng lồ, hỏi nàng: “Chuẩn bị xong chưa?”

Gương mặt hắn không khác ngày xưa, chỉ có khí tức rèn luyện từ núi thây biển máu càng thêm lạnh lẽo nghiêm nghị, mang chút xa cách như thần tiên cách ngàn dặm.

Cái lạnh ấy đương nhiên không làm Phù Tang chùn bước. Nàng nhét linh đan linh bảo mà sư tỷ chuẩn bị vào vòng càn khôn, cười tủm tỉm đáp: “Chuẩn bị xong rồi.”

Nói là chuẩn bị xong, nhưng khi đối mặt với một đầu viễn cổ Sát Thú trên U Linh Chi Địa, Phù Tang vẫn bị sức chiến đấu kinh người của con thú ấy làm cho kinh hãi.

Người ta nói U Linh Chi Địa mạo hiểm vô cùng, dù là thiên thần sinh ra với thần lực, chỉ cần sơ suất cũng có thể ngã xuống.

Lời này quả không sai.

Thần tộc và hung thú ngã xuống thời hạo kiếp, bị khí oán chết và hung thần chi khí của U Linh Chi Địa ăn mòn trăm triệu năm, vì vậy đánh mất linh trí, trở nên hung mãnh và không sợ chết.

Nhưng Phù Tang đánh nhau còn hung hãn hơn chúng. Lần đầu tiên đến đã dám cầm kiếm đối đầu, dùng lối đánh lấy thương đổi thương, đấu với con thú ấy trăm ngày đêm, cuối cùng chặt đứt đầu nó.

Nàng giết chóc hung hãn đến mức suýt khiến một đám chiến tướng Bắc Doanh Thiên kinh ngạc rớt cằm.

Cuộc rèn luyện này kéo dài suốt một ngàn năm. Sau khi giết sạch mọi sát vật, mấy chục mảnh di chỉ ấy hoàn toàn tan vào hư vô, hóa thành những mắt lốc xoáy lớn bằng nắm tay.

Khi rời đi, Phù Tang nhìn vùng đất u ám dần xa, lòng ngẩn ngơ.

Nàng không hiểu, một nơi không ánh sáng, không hình không chất ngoài trời đất như vậy, sao nàng lại thấy quen thuộc? Quen thuộc đến mức trong một khoảnh khắc, thần lực trong cơ thể nàng kích động, thiên hỏa cuộn trào, hận không thể một kiếm diệt hồn tại nơi tĩnh mịch thê lương từ thời viễn cổ này.

Như thể ngộ ra chân lý, một ý niệm trong chớp mắt thông suốt toàn thân, minh tâm sáng rõ.

Phù Tang bỗng hiểu ra thiên mệnh của mình.

Nàng vội quay đầu nói: “Bạch Tắc, trước khi về Nam Hoài Thiên, ta muốn đến Bia Phương Thiên.”

Nói xong, nàng cười rạng rỡ, niềm vui trong mắt như muốn tràn ra: “Ta cuối cùng cũng tìm được thiên mệnh của mình!”

Trên kiếm thuyền, đèn đồng cổ treo lơ lửng. Khi nàng quay đầu, ánh đèn sáng ngời chiếu lên gương mặt nàng, đôi mắt đen nhánh phản chiếu đôi mắt bình lặng không gợn sóng của Bạch Tắc.

Vị thần quân trẻ tuổi im lặng một thoáng, không hỏi nàng đến Bia Phương Thiên làm gì hay ngộ ra thiên mệnh gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Hắn vừa đồng ý, Phù Tang lại đổi ý: “Thôi, trước tiên đưa ta về Nam Hoài Thiên đã. Không thể mặc chiến bào của Bắc Doanh Thiên các ngươi đến Bia Phương Thiên lập thiên mệnh được.”

Chiến bào của các chiến bộ Cửu Thiên đều là linh bảo thần giai, nước lửa không xâm, thần binh lợi khí thường không thể làm rách.

Khi đến, sư tỷ đã chuẩn bị cho nàng một tấm chiến bào. Nhưng nàng giết sát vật quá hung hãn, chiến bào mang theo đều hỏng cả, đành mặt dày mượn Bạch Tắc vài bộ.

Chiến bào Bắc Doanh Thiên trắng thuần nhạt nhẽo, tựa như tuyết quanh năm không tan của Trường Dao Sơn, lạnh lẽo thấu xương.

Không như chiến bào Nam Hoài Thiên của họ, áo màu xanh trúc, đai lưng lục thẫm, vạt áo và tay áo thêu hoa cỏ tiên đẹp đẽ. Nhìn qua, tràn đầy sức sống, giống hệt mùa xuân Nam Hoài Thiên.

Phù Tang cúi đầu nghịch sợi đai lưng màu lam nhạt thêu ngân long, lẩm bẩm: “Vẫn là chiến bào Nam Hoài Thiên của chúng ta đẹp hơn. Không chỉ đẹp, còn bền bỉ tránh bẩn. Không chỉ bền bỉ tránh bẩn, nhìn lâu còn tốt cho mắt.”

“…”

Bạch Tắc rũ mắt, chọn cách không tiếp lời.

Kiếm thuyền đưa Phù Tang về Tương Hoài Cung, sau đó xuôi bắc, chậm rãi bay về Trường Dao Sơn. Một đám chiến tướng vừa đến Trường Dao Sơn, bỗng nghe chín tiếng chuông từ Bia Phương Thiên vang vọng, âm hưởng trong Cửu Trọng Thiên kéo dài tới 499 nhịp.

“Chín tiếng Minh Thiên Chung?!”

Các chiến tướng kinh ngạc: “Là vị thiên thần nào đến Bia Phương Thiên nhận ấn, tấn vị thượng thần tôn sư vậy?”

So với đám chiến tướng vừa kinh vừa huyên náo bên dưới, thần sắc Bạch Tắc trước sau bình tĩnh. Hắn lặng lẽ ngước mắt, đôi mắt màu nhạt không lộ chút cảm xúc.

Bầu trời xanh thẳm chốc lát hiện ra hư ảnh một tấm bia lớn. Hư ảnh lóe lên kim quang chói mắt, khi kim quang tan đi, trên bia hiện ra mấy chữ vàng rực rỡ:

[Nam Hoài Thiên, Phù Tang.]

– –

Hai vạn năm trước, Bạch Tắc của Bắc Doanh Thiên, ở tuổi một vạn hai ngàn, vượt qua bảng thiên mệnh ở Bia Phương Thiên, tấn vị thượng thần tôn sư, được xưng là thiên tài hiếm có.

Hai vạn năm sau, Phù Tang của Nam Hoài Thiên, vừa tròn một vạn tuổi, vượt qua bảng thiên mệnh ở Bia Phương Thiên, trở thành thượng thần trẻ nhất Cửu Trọng Thiên trong trăm triệu năm qua.

Thật đúng là chuyện tốt thành đôi. Ngày ấy, Phù Tang không chỉ tấn vị thượng thần, mà còn được Nam Mộc Lệnh nhận chủ, trở thành chiến chủ Nam Hoài Thiên, là chiến chủ trẻ nhất Cửu Trọng Thiên.

Chấp chưởng chiến bộ Nam Hoài Thiên bốn vạn năm, Phù Tang chém giết vô số tàn dư hung thần, gột rửa vô số di chỉ của thần còn sót lại. Ngay cả chiến bộ Nam Hoài Thiên, vốn bị chư thần cười nhạo, cũng không còn đội sổ, cứ thế xếp hạng tăng vọt.

Nam Hoài Thiên và Bắc Doanh Thiên luôn có mối quan hệ tốt đẹp, hai chiến bộ cùng hợp sức ở U Linh Chi Địa nhiều lần nhất. Phù Tang vốn nghĩ nàng và Bạch Tắc sẽ kề vai chiến đấu đến khi ngã xuống. Nào ngờ hai vạn năm trôi qua trong chớp mắt, người đứng bên hắn giờ không còn là nàng.

Chỉ vì Quỳ Đàm Đế Cơ, người ngủ say ba vạn năm, cuối cùng đã tỉnh lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play