Văn phòng tầng mười bảy của công ty truyền thông Zenith sáng rực ánh đèn LED, máy lạnh chạy vù vù giữa một buổi chiều oi ả. Chloe ôm một chồng tài liệu đến bàn làm việc, mặt đỏ hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Chiếc váy ôm màu be làm nổi bật dáng người “chuppi” đáng yêu của cô – vòng một nở nang, eo thon mảnh, và cặp đùi tròn đầy khiến không ít ánh mắt đồng nghiệp lén nhìn rồi lại quay đi cười cợt. “Cô Chloe hôm nay ăn mấy bát cơm thế? Váy sắp bung chỉ rồi kìa.” “Mông to thế kia thì ngồi chắc ghế lắm ha!” Những tiếng cười rúc rích không lạ lẫm. Chloe chỉ khẽ cúi đầu, cười hiền như mọi khi. Cô không phản ứng, cũng không để tâm – ít nhất là bề ngoài. Nhưng sâu trong lòng, có đôi lúc cũng nhói lên một chút chạnh lòng. Ngồi bàn bên cạnh cô, là Ethan – người đàn ông luôn cúi đầu làm việc, tóc mái rũ xuống che gần nửa mặt, đeo kính gọng đen dày cộm, chẳng mấy khi giao tiếp. Anh không bao giờ tham gia mấy câu chuyện tán dóc. Lúc người khác trêu Chloe, anh cũng chẳng nhìn sang, dường như không quan tâm.