Gục vào vai anh… và tim anh gục trước
Hôm đó là thứ Tư – giữa tuần, giữa tháng, giữa đống deadline không hồi kết.
Chloe đã trải qua một ngày mệt lử. Cô chạy lên chạy xuống giữa các phòng ban, vừa hoàn tất bản thuyết trình, vừa lo bài post cho khách hàng. Tới lúc đồng hồ điểm bảy giờ tối, cô như cạn kiệt pin.
Ethan ngồi ngay đó, vẫn chăm chú làm việc, không nhìn cô – nhưng anh biết. Biết từng lần cô thở dài, từng tiếng lật giấy, từng cái ngáp nhỏ khe khẽ vì ngại người khác nghe thấy.
Mãi đến khi mọi người trong phòng lần lượt về hết, Chloe vẫn ngồi đó, mắt lim dim, tay chống cằm.
Ethan không nói gì, nhưng lại rút một gói kẹo bạc hà trong ngăn kéo, đặt lặng lẽ lên bàn cô.
Chloe chỉ cười, khẽ “cảm ơn…” bằng giọng ngái ngủ.
Và… vài phút sau, cô thiếp đi.
Gục ngay bên bàn làm việc.
Không kịp chỉnh áo, không để ý váy đã kéo lên hơi cao. Cô ngủ ngon lành, miệng hé ra nhỏ xíu, hơi thở nhẹ như mèo con.
Ethan dừng gõ phím.
Anh nhìn. Lâu hơn mọi lần.
Ban đầu là gương mặt.
Sau là chiếc cổ trắng lộ ra dưới cổ áo sơ mi – không có khuy trên cùng. Rồi ánh mắt anh trượt xuống vạt áo vén lên, lưng cô cong nhẹ. Và dưới đó…
Đùi.
Tròn, mịn, căng.
Và… run khẽ theo nhịp thở.
Ethan nuốt khan. Lần đầu tiên, tay anh khẽ nhúc nhích, như có thứ gì đó thôi thúc từ bên trong.
Chạm một cái thôi.
Chỉ một lần.
Không quá đáng.
Anh đứng dậy, bước lại gần cô. Cẩn thận đến mức không gây một tiếng động. Quỳ một gối xuống bên cạnh ghế.
Ngón tay anh… chạm vào sợi tóc lòa xòa bên má cô, định gạt nó sang một bên. Nhưng rồi anh lại dừng lại.
Tay anh không nghe lời.
Ngón tay trượt nhẹ xuống cằm cô – làn da mịn đến mức khiến tim anh siết chặt.
Chết tiệt. Cô đúng là… tra tấn anh.
Ethan khẽ nhắm mắt, hít sâu, rồi chống hai tay lên thành ghế, toan đứng dậy.
Đúng lúc đó – Chloe nghiêng đầu.
Và… dựa hẳn vào vai anh.
Cô úp mặt lên vai anh. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ anh. Vòng ngực mềm mại đè sát vào cánh tay anh qua lớp vải mỏng.
Ethan chết sững.
Cơ thể anh căng như dây cung.
Cô không biết… chỉ là một cú nghiêng người vô thức thôi, nhưng đủ khiến người đàn ông trầm mặc bao lâu nay gần như mất kiểm soát.
“Chloe…” – anh gọi khẽ, như muốn đánh thức cô. Nhưng cô không đáp. Ngủ say, miệng khẽ hé, đôi môi hồng chạm vào cổ áo anh.
Bàn tay anh siết lại.
Ethan cúi đầu, gần đến mức gần như có thể hôn lên trán cô – và anh đã muốn làm thế. Thậm chí, muốn chạm môi cô, nếm thử cô. Nhưng…
Không phải bây giờ.
Không phải khi cô không tỉnh táo.
Anh ghé sát tai cô, giọng thì thầm khàn đặc:
“Cô nên cẩn thận hơn.
Nếu còn tiếp tục ngủ dựa vào đàn ông như thế này…
Có ngày, sẽ có người không kiềm chế nổi.”
Anh đứng dậy, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên vai cô.
Rồi quay về bàn, tiếp tục làm việc. Không chạm vào cô nữa.
Nhưng trong đầu anh… cơ thể mềm mại kia vẫn in đậm, đến tận từng thớ thịt. Và anh biết chắc một điều – mình không còn chỉ “thích” cô nữa.
Anh muốn có cô.
Và sớm muộn gì… cũng sẽ có.
................
Qua lớp gương… anh thấy em
Cuối tuần, công ty tổ chức hoạt động ngoại khóa nhỏ – một buổi teambuilding đơn giản tại resort gần biển. Các phòng ban tham gia đông đủ. Chloe cũng đi, dù có chút ngại ngùng vì dáng người “chuppi” hơi nổi bật trong đồng phục công ty bó sát.
Chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng ôm sát vòng một. Quần thể thao vải co giãn ôm lấy hông và đùi. Ngay cả khi cô chỉ đứng yên, dáng người ấy cũng khiến người ta phải nhìn.
Và Ethan thì nhìn. Rất nhiều.
Anh ngồi xa, đeo kính râm, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng mắt anh chưa rời khỏi Chloe quá ba phút liên tiếp.
Cô chơi trò kéo co, nhảy bao bố, vừa mệt vừa cười đến đỏ cả mặt.
Và Ethan – lần đầu tiên – bị ám ảnh bởi cái cách mồ hôi thấm qua lưng áo cô, vạt áo ướt dính sát vào lưng cong mảnh mai.
⸻
Buổi chiều, mọi người tản về phòng nghỉ trong resort. Một số người đổi đồ, một số xuống hồ bơi.
Chloe ở cùng phòng với hai cô gái khác, nhưng do cả hai xuống hồ sớm nên phòng lúc này chỉ còn mình cô.
Cô bước vào, đóng cửa, cởi áo đồng phục, toan thay áo thun mỏng cho thoải mái.
Cô không biết… ngay hành lang bên ngoài, có một người vừa đi ngang qua, vừa đúng lúc ánh nắng xiên qua cửa sổ lấp ló, phản chiếu lên tấm gương trang trí dọc hành lang.
Từ đúng góc độ ấy… Ethan thấy được một phần bên trong phòng.
Và một phần cơ thể cô.
⸻
Cô đang cởi áo.
Cái áo bó sát bị lột khỏi đầu, để lộ làn da trắng mịn đến chói mắt, bộ ngực đầy đặn lắc nhẹ khi cô ngẩng lên.
Ethan khựng bước.
Anh không thở. Môi anh mím lại thành một đường cứng ngắc, mắt mở to như thể… bị thôi miên.
Chloe quay lưng lại, cởi áo lót thể thao, để lộ trọn vẹn tấm lưng trơn mượt, bờ eo nhỏ và phần hông quyến rũ đến phát điên.
Cô không biết có một đôi mắt đang dán vào mình từ ngoài gương.
Không biết anh đang đấu tranh dữ dội để không bước tới.
Không biết… anh đang tự dằn xuống thứ ham muốn nguyên thủy đang gào thét trong đầu.
“Cô điên rồi à…” – anh lẩm bẩm, tay siết chặt đến trắng đốt ngón.
Anh quay phắt đi, bước thật nhanh khỏi hành lang, vào một phòng nghỉ trống khác.
Khóa cửa. Tựa trán vào tường. Nhắm mắt.
Nhưng hình ảnh thân thể trắng ngần của Chloe đã kịp khắc vào não.
Và… nó quá đẹp.
Đẹp đến đau đớn.
⸻
Tối hôm đó, tại bữa tiệc ngoài trời, Chloe vẫn cười nói bình thường. Cô không biết Ethan khác lạ.
Chỉ biết ánh mắt anh nhìn cô… sâu và tối hơn mọi lần.
Lúc cô ăn miếng bánh nhỏ, vô tình liếm ngón tay – ánh mắt anh lóe lên, như sắp nuốt chửng cô.
Khi cô đứng dậy, váy trượt nhẹ khỏi mông, anh vươn tay chỉnh lại cho cô, thì thầm:
“Cô không nên bất cẩn như thế.
Không phải lúc nào cũng có người tử tế đứng sau đâu.”
Chloe giật mình, quay lại: “Hả…?”
Ethan chỉ cười nhạt, bước qua cô, để lại sau lưng một làn hơi ấm như điện giật.
⸻
**Tối đó, về đến phòng, Ethan nằm dài trên giường, nhắm mắt, tay đặt lên trán.
Trong đầu anh chỉ còn một câu:
“Tôi sẽ không kiềm chế được lâu nữa đâu, Chloe…”