[Bàn bên cạnh]
Giữa không gian văn phòng rộng rãi và sáng choang ánh đèn trắng, một mùi thơm nhè nhẹ của cà phê và giấy mới in hòa trong bầu không khí mát lạnh của điều hòa. Âm thanh lạch cạch gõ phím, tiếng điện thoại đổ chuông, tiếng cười khúc khích vang lên theo từng cụm đồng nghiệp tụm năm tụm ba… như một bản nhạc đều đều quen thuộc của tầng 17 – bộ phận nội dung của công ty truyền thông Zenith.
Chloe bước vào từ thang máy, ôm một chồng tài liệu in dày cộp. Váy bút chì màu be bó sát lấy thân hình tròn trịa – chiếc áo sơ mi lụa trắng khẽ ôm lấy đường cong khuôn ngực đầy đặn như muốn bung nút mỗi khi cô cúi xuống. Eo nhỏ, hông nở, đùi đầy đặn… kiểu dáng hình thể “chuppi” mà không ít đồng nghiệp nữ ngấm ngầm ganh tị, còn nam thì vừa ngắm vừa… đùa dai.
“Cẩn thận nha Chloe, ngồi mạnh phát là cái ghế gãy đấy!” – một giọng đàn ông trêu chọc vang lên từ khu làm việc phía sau.
“Đi đứng cẩn thận, không thì cái váy xinh đẹp kia chịu không nổi đâu.” – một cô gái khác hùa theo, giọng cười nửa đùa nửa mỉa mai.
Chloe vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, một tay đỡ chồng tài liệu nặng, một tay vén tóc ra sau tai. Cô không phản bác, không tỏ ra khó chịu – chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, đặt xấp giấy lên bàn.
Bàn của cô… ngay cạnh bàn của anh.
Người đàn ông ngồi đó – Ethan – vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Lưng thẳng, áo sơ mi sẫm màu phẳng phiu, tay lướt nhanh trên bàn phím không một chút do dự. Tóc mái hơi dài phủ xuống, che gần nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt sau cặp kính gọng đen dày.
Anh là kiểu người luôn khiến người khác khó lại gần: ít nói, không thân thiện, lúc nào cũng chỉ một mình với máy tính và cốc cà phê đen không đường.
Nhưng Chloe… lại chưa từng cảm thấy anh đáng sợ.
Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên họ có tương tác.
Hôm đó, cô để quên ví trên bàn in. Khi quay lại lấy, chiếc ví đã được ai đó gói gọn trong khăn giấy, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của cô. Không một lời nhắn. Nhưng cô đã thấy một góc khăn giấy lấm mực in, giống hệt mực máy in bị lỗi ở tầng dưới. Và chỉ có một người – người duy nhất thường hay chỉnh máy in lúc chẳng ai dám đụng vào – Ethan.
Hôm khác, giữa giờ chiều, Chloe phát hiện ly cà phê mình đặt ở phòng pantry đã bị ai đó lấy nhầm. Cô chỉ thở dài và định bỏ qua thì có người nhẹ nhàng đặt một ly mới xuống bàn, kèm câu nói nhỏ như gió thoảng:
“Tôi mua rồi. Của cô. Uống sớm kẻo nguội.”
Câu nói thẳng tuột, không kèm ánh mắt, không cần lời cảm ơn. Nhưng lòng Chloe lại khẽ chao đảo một chút.
⸻
Những điều nhỏ nhặt ấy… người khác sẽ chẳng bao giờ để ý.
Chloe cũng không dám chắc, chỉ là một sự tình cờ? Hay một người đang lặng lẽ quan sát cô từ phía sau chiếc kính dày ấy?
⸻
Ở một góc độ mà cô không nhìn thấy, đôi mắt của Ethan – sau lớp kính trong suốt – khẽ nheo lại.
Cô gái bàn bên đang cười với đồng nghiệp, lại cười. Nụ cười ấy quá dịu dàng… đến mức khiến người ta không muốn ai khác trêu chọc cô thêm lần nào nữa.
Anh không hiểu vì sao mình lại để tâm đến điều đó. Cũng không hiểu từ lúc nào, mỗi cử động nhỏ của cô – tiếng gõ móng tay lên bàn, tiếng hít hà khi uống cà phê nóng, hay cả cách cô vô thức vén tóc khi tập trung làm việc – lại trở thành thứ… khiến tim anh rối loạn.
Anh không muốn thừa nhận điều đó. Nhưng rõ ràng… đã có thứ gì đó thay đổi.