Gã dị nhân hai mặt
Sau chuyện tối hôm đó, Chloe gần như trốn chạy khỏi mọi ánh nhìn, đặc biệt là ánh mắt của Ethan. Mỗi lần nhớ lại những câu nói, những cái chạm cố tình của anh, người cô lại nóng lên như sốt.
Nhưng trớ trêu là… không ai khác ngoài cô cảm thấy anh thay đổi.
⸻
Trước mặt cả văn phòng, Ethan vẫn là “dị nhân đeo kính” – lạnh lùng, ít nói, không quan tâm ai.
Trong phòng họp:
Anh vẫn im lặng lật tài liệu, chỉ lên tiếng khi cần.
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt bình thản – như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đồng nghiệp nữ vẫn cười trêu:
“Gã mọt sách kia sống nội tâm quá, chắc ế tới già.”
“Tài năng mà tính cách tắt điện hết rồi!”
Còn Chloe… chỉ biết cười khan.
Vì cô biết: Gã đó mà “tắt điện” thì cô đã không phải mất ngủ suốt 3 đêm nay.
⸻
Bởi vì mỗi khi không ai để ý, khi chỉ còn lại hai người… Ethan lại biến thành một người hoàn toàn khác....
......
Buổi trưa hôm ấy, cả nhóm đi ăn ngoài. Chloe lấy cớ ở lại trực điện thoại. Không ngờ Ethan cũng không đi.
Cô đang cắm cúi làm việc, thì cảm thấy một hơi thở sát gáy.
“Không ai ở đây.
Em có định… ngoan ngoãn một chút không?”
Chloe giật mình quay lại.
Ethan đứng ngay sau lưng, tay tựa lên thành ghế cô, người cúi thấp. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được vải sơ mi mát lạnh chạm vào vai trần mình.
“Lần trước em nhìn thấy tôi rõ đến vậy, giờ lại không dám nhìn thẳng mặt?”
Cô nuốt nước bọt. “Ethan, anh… cách xa ra một chút—”
“Không.” – Giọng anh lười biếng, nhưng ngón tay thì lại chậm rãi chạm vào phần tóc gáy cô, vuốt xuống cổ – “Tôi thích khoảng cách này.
Em run lên rồi kìa.”
Chloe bật dậy, định tránh sang bên. Nhưng Ethan như đoán trước, lùi nhẹ nửa bước, cười nhạt:
“Chạy nhanh thật.
Nhưng tiếc là… chạy cũng không thoát.”
⸻
Chiều hôm đó, trong kho hồ sơ, khi Chloe loay hoay với tập tài liệu nặng, Ethan đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Không nói lời nào, anh vòng tay từ phía sau, cầm lấy chồng hồ sơ giúp cô. Nhưng khi bàn tay anh chạm nhẹ lên eo cô để giữ thăng bằng…
Cô gần như nghẹt thở.
Ethan ghé sát tai:
“Chỗ này… mềm thật đấy.
Tôi luôn tự hỏi, vòng eo ẩn dưới lớp váy này… có vừa tay tôi không.”
“Anh… đừng có nói mấy câu kỳ cục đó!” – Chloe bật lên, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
Ethan lùi lại nửa bước, đưa hồ sơ cho cô, mắt vẫn không rời khỏi mặt cô:
“Câu đó, em nói mỗi lần. Nhưng chưa lần nào ngăn được tôi.”
⸻
Tối hôm đó, Chloe lại mất ngủ.
Từ lúc nào, cô không rõ nữa – những câu trêu chọc, những cái chạm lén, ánh mắt nóng bỏng… dường như đã trở thành thói quen.
Cô không còn giận. Chỉ là… xấu hổ đến mức muốn đào hố chui.
Nhưng trong đáy lòng cô, sâu kín hơn cả nỗi ngượng ngùng—
là một cảm giác kỳ lạ. Như đang mong chờ ngày mai.
Để xem Ethan sẽ làm gì tiếp theo.
................
[Say rồi, em ngoan lắm]
Cuối tuần, công ty tổ chức tiệc mừng dự án mới thành công.
Chloe không muốn đi, nhưng vì trưởng phòng bảo:
“Ethan cũng phải đến đấy, cô làm việc gần cậu ấy, nhớ dắt cậu ta hòa đồng chút.”
Thế là cô không từ chối được.
Bữa tiệc diễn ra trong phòng riêng ở nhà hàng sang trọng.
Tiếng cười nói rôm rả, rượu được rót liên tục. Chloe chỉ uống vài ly cocktail, nghĩ là nhẹ. Ai ngờ rượu pha ngọt dễ uống lại khiến cô… say lúc nào không biết.
⸻
Lúc đứng dậy đi vệ sinh, cô va phải tường.
Lúc quay lại bàn thì nói nhầm tên người khác.
Ethan thì chỉ ngồi đó, im lặng như mọi khi, nhưng mắt nhìn cô… rất rõ là đang cười.
“Tôi đưa cô ấy về trước nhé.” – anh nói với trưởng phòng.
“Cô ấy không còn tỉnh để về một mình đâu.”
Không ai phản đối. Ethan luôn đáng tin. Vẻ ngoài của anh quá lạnh lùng, ai cũng nghĩ anh là người nghiêm túc nhất phòng.
Chỉ Chloe biết… cái người đang đỡ cô đi xuống tầng kia… không hề trong sáng như vẻ ngoài.
⸻
Tại khách sạn gần đó, Ethan đặt một phòng đơn. Chloe thì gục đầu lên vai anh từ sảnh đã bắt đầu nói mơ:
“Anh Ethan nè… đừng có chạm em nữa…
Chỗ đó nhột lắm…”
Ethan im lặng. Mắt anh tối lại.
Anh cõng cô vào phòng, đặt nhẹ lên giường, cởi giày cô ra, rồi quay đi lấy nước.
Khi quay lại, thấy Chloe lăn sang một bên, váy xô lệch, lộ gần nửa bắp đùi trắng mịn.
Anh hít sâu.
“Chết tiệt… em đúng là muốn tôi phạm tội thật đấy à?”
Anh tiến lại, kéo váy cô che lại cẩn thận, nhưng tay vừa chạm vào da thịt ấm nóng… Chloe lại rên khẽ:
“Ưm… anh đừng…
Đừng liếm tai em mà…”
Ethan khựng lại. Tim anh như bị đá đập trúng.
“Em mơ cái quái gì vậy hả…?” – anh cười khẽ, rồi ngồi xuống mép giường.
Cô xoay người, vô thức kéo vạt áo anh, đặt tay lên đùi anh.
Ethan siết tay, phải mất vài giây mới dứt ra được.
“Chloe… em có biết không?
Bình thường em trốn chạy tôi.
Nhưng khi say, em lại ngoan như mèo.
Em ngủ rồi, nhưng tôi lại không ngủ được nữa.”
Anh cúi người, áp trán vào trán cô – rất khẽ, rất nhẹ.
“Nếu tôi hôn em lúc này…
Em cũng không biết đúng không?”
Ngón tay anh vuốt nhẹ cằm cô. Đôi môi cách môi cô chưa tới 1cm.
Rồi… anh dừng lại.
“Không. Tôi không muốn lần đầu em cảm thấy tôi… là khi em không tỉnh táo.
Nhưng yên tâm. Lần sau, em sẽ hoàn toàn tỉnh.”
⸻
Sáng hôm sau.
Chloe tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, trên người là áo sơ mi rộng – không phải của cô.
Bên ngoài, Ethan đang ngồi trên ghế, đọc email, vẻ mặt lạnh nhạt như không có gì.
Thấy cô tỉnh, anh chỉ ngẩng lên:
“Dậy rồi à? Em mơ cái gì mà cả đêm gọi tên tôi liên tục thế?”
Chloe nghẹn họng. “T-Tôi…”
“Yên tâm. Tôi không làm gì em cả.
Dù… em rất dễ thương khi say.”
Anh đứng dậy, đưa cô cốc nước. Mắt liếc xuống cổ áo sơ mi đang rộng, lộ khe ngực thoáng qua:
“À… nhưng nếu em mặc vừa cái áo đó thì chắc… nên cẩn thận đấy.
Nhìn hoài tôi cũng thấy khó kiềm chế.”
⸻
Ethan ra khỏi phòng. Chloe thì muốn chui xuống đất.
Nhưng tận trong lòng, một dòng cảm giác kỳ lạ bắt đầu dâng lên –
có chút sợ, có chút tò mò…
và nhiều hơn cả… là mong chờ.
Chờ một lần… Ethan không kiềm chế nữa.