Uống thuốc hay là… tôi bón?

Ngày hôm đó, trời đổ mưa bất chợt khi tan làm. Chloe quên mang ô, đành co ro chạy bộ đến trạm xe buýt. Váy bị ướt một nửa, tóc dính bết vào mặt, người lạnh run.

Cô chẳng dám nói với ai, càng không ngờ… trong góc khuất bãi đỗ xe tầng hầm, Ethan ngồi trên xe, qua kính nhìn cô chằm chằm.

Tối hôm đó, Chloe ngất xỉu ở thang máy chung cư.

Và khi cô tỉnh lại… thì đã nằm trong một căn hộ lạ, người mặc đồ ngủ sạch sẽ, tóc được sấy khô, cơ thể ấm áp dưới chăn.

Ethan đang ngồi cạnh, tay cầm cốc nước và thuốc cảm, dáng vẻ như thể… chăm bệnh là nghề chính.

“Tỉnh rồi à?”

“Đã nói em đừng có cố chấp. Mưa to vậy cũng không biết gọi ai.”

“Không lẽ em tưởng tôi mù?”

Chloe lắp bắp, ngượng ngùng nắm chăn kéo lên tận mũi:

“Tôi… làm sao tôi biết anh ở đấy…”

“Lần sau lạnh thế này, cứ ngất trước mặt tôi.

Đỡ phải vác từ thang máy về phòng.”

Cô tròn mắt:

“Anh… thay đồ cho tôi?”

Ethan cười nhẹ, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Ừ. Không thì em muốn nằm ướt át run rẩy trong váy dính mưa à?”

“Yên tâm. Tôi không nhìn nhiều đâu… chỉ là… khó mà quên được.”

Chloe hoảng hốt đỏ mặt, quay đầu vào trong gối:

“Anh… đồ biến thái!”

Ethan không đáp. Anh đặt thuốc lên bàn, rót nước, ngồi xuống giường sát bên cô:

“Uống đi.”

“Hay là… tôi phải bón?”

Chloe bật dậy như lò xo:

“Tôi uống! Uống ngay!”

Cô tu ực ực cốc nước, suýt sặc vì tay run. Ethan nhìn cô uống hết, rồi lấy khăn ấm lau trán cho cô. Động tác nhẹ nhàng, nhưng lòng bàn tay lại vô tình trượt xuống cổ.

“Nóng thật.

Mặt em đỏ… vì sốt, hay vì tôi?”

Chloe tránh mắt. “Anh… đừng có nói mấy câu kỳ cục đó nữa…”

Ethan cười khẽ, cúi sát, thì thầm sát tai:

“Kỳ cục à?

Tôi thấy em thích lắm mà.”

Ngón tay anh vô tình chạm vào xương quai xanh đang lấp ló dưới cổ áo ngủ. Cô giật mình đẩy tay anh ra, nhưng Ethan chẳng buồn tránh – thậm chí còn để ngón tay trượt sâu thêm một chút.

“Yên tâm.

Tôi có nguyên tắc.

Khi em bệnh, tôi sẽ chỉ chăm sóc…

Nhưng khi em khỏi rồi…”

“Tôi không đảm bảo đâu.”

Chloe nằm trùm chăn kín mít, mặt đỏ như tôm luộc. Cô không dám tin… Ethan lại có hai mặt đến mức này.

Lúc ở công ty, anh vẫn là “gã dị nhân lạnh lùng, IQ cao vút mà EQ bằng đất”.

Còn khi chỉ có hai người… anh như con sói nhẫn nại, vừa đầy dục vọng.

Và điều đáng sợ hơn cả…

Cô không ghét cảm giác ấy chút nào.

................

[Em mơ thấy gì?]

Chloe thức dậy từ một giấc mơ kỳ lạ – hoặc phải nói là quá thật, quá… ướt át.

Trong mơ, cô nằm trên giường… bị đè dưới thân một người đàn ông có hơi thở nóng rực.

Anh ta thì thầm bên tai cô bằng giọng trầm khàn:

“Em muốn không? Nói tôi nghe, Chloe… muốn tôi chạm vào đâu?”

Rồi từng cái hôn dọc sống lưng, từng cái vuốt ve như thiêu đốt, cả cơ thể cô mềm nhũn, run rẩy, mắt cay vì xấu hổ mà không thể ngăn bản thân r*n rỉ.

Chloe tỉnh dậy – tim đập loạn, giữa hai chân ẩm ướt, quần nhỏ hơi dính.

Cô đơ người mấy phút. Rồi tự vả mình một cái.

“Mình bị làm sao vậy trời ơi…”

“Làm sao lại mơ cái đó với Ethan chứ…”

Hôm sau, cô đến công ty trễ hơn thường lệ, tránh ngồi gần anh, tránh nhìn thẳng vào mắt anh.

Thậm chí lúc đưa văn bản cũng giữ khoảng cách rõ ràng như thể anh bị… bệnh truyền nhiễm.

Nhưng Ethan – vốn chẳng phải người mù.

Lúc cả phòng đi ăn trưa, anh chặn cô lại trước cửa thang máy. Giọng rất thấp.

“Sao sáng giờ tránh tôi như tránh tà thế?”

Chloe cười gượng, bước lùi nửa bước:

“Đâu có… tại tôi hơi mệt thôi…”

“Mệt?” – Ethan nghiêng đầu, mắt nheo lại như đang bóp nghẹt lời nói dối.

“Hay là… ngại?”

Chloe nuốt nước bọt. Lạy trời, đừng nói anh biết gì đó.

Ethan tiến gần thêm một chút, chống tay lên tường sau lưng cô. Giọng anh hạ thấp, sát tai:

“Tối qua… em mơ thấy gì với tôi à ."

Chloe trợn mắt.

“Sao… sao anh biết?!”

Ethan nhếch môi cười – kiểu cười nguy hiểm chết người:

“Bởi vì em nhìn tôi cả buổi sáng như thể vừa nuốt tôi sống trong mơ.

Mỗi lần tôi đi ngang, em đỏ mặt.

Lúc tôi cúi xuống nhặt bút, em rút tay lại như bị điện giật.

Em nghĩ tôi không để ý à?”

Chloe nghẹn họng. Mắt lấp lánh hoảng loạn.

“Tôi… tôi không có… không phải vậy…”

Ethan cúi sát xuống – mũi chạm mũi, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô:

“Không sao. Mơ là chuyện bình thường.

Nhưng để công bằng thì…”

“Tối nay, đến lượt tôi mơ về em.”

Chloe đứng như trời trồng.

Tim cô đập nhanh đến mức tưởng như sắp ngất. Ethan thì đã bỏ đi, dáng lưng thẳng, lạnh lùng như chưa từng nói gì.

Chỉ là… khi anh quay đầu nhìn lại, đôi mắt ấy – không giấu được chút gì của lửa nóng đang chực bùng lên.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play