Cửa mở, và anh không còn che giấu
Sau bữa tiệc tối, Chloe hơi mệt. Đầu cô lơ mơ vì vài ly rượu vang nhẹ, bước chân thì loạng choạng vì đôi sandal trơn trượt. Cô vừa cười vừa nhăn mặt, lẩm bẩm:
“Phòng 203… phải không nhỉ…”
Cô dừng trước một cánh cửa hơi hé, không để ý tấm biển số phòng đã bị gió hất lệch. Cô nghĩ đơn giản: “Chắc phòng mình, tụi kia quên đóng kỹ thôi…”
Cô đẩy cửa. Và bước vào.
⸻
Trong phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng từ phòng tắm hắt ra – đủ để chiếu lên tấm gương lớn treo bên tường. Chloe đứng yên. Rồi mắt cô mở to.
Có người đang thay đồ. Và không ai khác – chính là Ethan.
Anh đứng xoay lưng về phía cửa, khăn choàng ngang hông, đang cúi xuống lấy áo. Không còn lớp áo thun rộng quen thuộc che chắn, cũng không có cặp kính dày hay mái tóc che mặt.
Chỉ có tấm lưng rộng, vai dày, bắp tay rắn chắc và một bờ eo siết chặt, lộ rõ từng đường cơ bụng gọn gàng như tạc.
Nước trên da còn vương lại từ sau khi tắm, ánh sáng phản chiếu thành từng giọt óng ánh, trượt từ gáy xuống sống lưng, rồi biến mất nơi khăn quấn hờ bên hông.
Chloe chết sững.
Từng hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng. Cô chưa bao giờ thấy đàn ông theo cách này.
Lại càng không nghĩ, người đàn ông đó… là Ethan.
⸻
Đúng lúc ấy, anh xoay người.
Không giật mình. Không che chắn.
Chỉ là ánh mắt sẫm lại một chút – và khóe môi… cong lên.
“Ồ.” – Giọng anh khàn khàn, trầm thấp – “Vào thẳng thế này, cô đang hy vọng thấy gì sao, Chloe?”
“Em—em xin lỗi!!” – Chloe hoảng hốt lùi lại, đụng vào cánh cửa, mặt đỏ bừng như bốc cháy.
“Em tưởng… đây là phòng em! Nhầm rồi! Em—”
Cô định mở cửa chạy, nhưng tay chưa chạm vào nắm cửa, thì một cánh tay ướt vừa tắm xong đã chắn ngang.
Ethan đứng gần. Rất gần.
Tấm ngực trần nóng rực, những múi cơ bụng đang căng lên theo từng nhịp thở. Khoảng cách giữa hai người chỉ đủ để cô cảm nhận rõ mùi xà phòng dịu nhẹ và hơi nóng từ da thịt anh tỏa ra. Tay anh giữ cửa, còn mắt anh—không hề rời khỏi gương mặt cô.
“Cô nhìn thấy rồi.
Cô vào nhầm.
Nhưng không ra ngay, mà đứng ngắm.
Vậy thì… không thể nói là vô tình được nữa, đúng không?”
“Em… em không…” – cô lắp bắp, mặt càng đỏ, nhưng mắt vẫn liếc xuống… rồi lập tức ngước lên hoảng loạn.
Ethan bật cười khẽ, cúi đầu sát tai cô.
“Sao vậy?
Thường ngày tôi nhìn cô cũng đâu có ngại.
Giờ cô nhìn lại, không công bằng sao?”
Bàn tay anh khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ như cánh lông vũ, nhưng lại khiến người ta run rẩy toàn thân.
Chloe định lùi, nhưng đã kẹt lưng vào cánh cửa. Không còn đường nào thoát.
“Em có biết… tôi đã muốn gỡ cái áo thun ngu ngốc đó từ bao lâu rồi không?”
“Cô cứ tưởng tôi là mọt sách vô hại? Cô nhầm to rồi, Chloe.”
Anh chậm rãi nói từng chữ, ngón tay lướt một đường nhẹ trên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo cô. Không đụng vào những nơi không nên, nhưng từng cú chạm như tỏa nhiệt.
“Ethan… em—em không cố ý… thật mà…”
“Tôi biết.”
“Và tôi cũng không trách.” – Anh nghiêng đầu, mỉm cười rất khẽ.
“Nhưng lần sau, nếu định nhìn tiếp…
ít nhất cũng gõ cửa. Hoặc cởi giày. Tôi ghét bị làm phiền nửa chừng.”
⸻
Ethan mở cửa cho cô, không quên đặt một tay lên eo cô, giữ lại vài giây – đủ để thân thể hai người sát vào nhau.
Đủ để cô cảm nhận được… cứng rắn phía trước bụng anh chạm vào mình.
Rồi anh thả ra.
“Chúc em… ngủ ngon. Và đừng mơ gì quá liều.”
⸻
Chloe chạy khỏi đó, tim đập hỗn loạn.
Tối đó, cô không ngủ nổi. Không phải vì rượu.
Mà vì… thân hình trần trụi, ánh mắt đó, và câu nói cuối cùng.
Còn Ethan, khi đóng cửa lại, khẽ liếm môi.
“Giờ em đã thấy tôi…
Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ thấy hết em thôi, Chloe.”
................