Khi ánh mắt anh đi lạc…
Thời tiết chuyển mùa, gió điều hòa trong văn phòng hôm nay có phần lạnh hơn thường lệ. Chloe ngồi cuộn người trong chiếc cardigan len mỏng màu sữa, tay ôm ly cà phê nóng vừa pha, đôi mắt long lanh vì buồn ngủ chưa tan hết.
Cô khẽ rùng mình, hai bàn tay ôm lấy má – thói quen mỗi khi lạnh.
Ethan – vẫn ngồi ở bàn kế bên, mái tóc dài lòa xòa, kính gọng dày – thoáng liếc sang.
Lần thứ năm trong ngày.
Anh không hiểu vì sao mình lại nhìn cô nhiều đến thế. Không phải vì gương mặt xinh xắn – mà là cái cách cô luôn mỉm cười, dù đôi khi bị người ta trêu chọc đến đỏ cả mặt. Cái dáng ngồi hơi nghiêng khi cô tập trung – để lộ vòng eo nhỏ đến khó tin dưới lớp áo len co giãn. Cái cách cô vừa cắn môi vừa gõ bàn phím… khiến đầu anh trống rỗng vài giây.
Ethan nhíu mày, quay mặt đi.
Không được nghĩ bậy.
Không được nghĩ bậy.
Nhưng không nghĩ… thì làm sao giải thích được việc anh vẫn còn giữ chiếc kẹp tóc Chloe đánh rơi tuần trước, giấu trong ngăn bàn?
⸻
Buổi trưa hôm ấy, văn phòng vắng tanh. Đa số đã xuống căn-tin. Chloe thì vẫn loay hoay chỉnh file thuyết trình. Ethan ở lại – như thường lệ, chẳng đi ăn cùng ai bao giờ.
Đột nhiên, máy in kêu “rẹt” một tiếng lớn, rồi dừng hẳn.
“Ơ… hỏng nữa rồi…” – Chloe lẩm bẩm, cúi người xuống mở nắp kiểm tra.
Do váy ôm khá sát, cô phải hơi quỳ gối một bên để thò tay vào – tư thế hoàn toàn vô thức, nhưng khiến phần hông nở nang và mông đầy đặn của cô căng rõ dưới lớp vải. Vạt áo len bị kéo nhẹ lên, để lộ một đoạn lưng nhỏ trắng mịn như sữa.
Ethan đứng ngay sau, từ phía bàn mình bước tới. Anh nhìn thấy… hết.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
Ethan hít sâu, mắt tối lại, yết hầu khẽ lăn.
“Để tôi.” – anh nói, giọng trầm hẳn.
“Á! Anh ở đó hả?” – Chloe ngẩng lên, vô tình húc trúng cằm anh.
Cô bật ngửa ra sau, loạng choạng, sắp ngã. Bản năng của Ethan trỗi dậy, anh cúi người chụp lấy cô – tay vòng ra sau ôm ngang eo, kéo cô sát vào ngực.
Cả hai khựng lại trong tư thế kỳ quặc:
Cô ngã vào anh, lưng tựa ngực, mái tóc thơm dịu chạm vào cằm anh. Tay anh đặt ngay bên hông cô – chỉ một chút nữa thôi, là chạm đến phần mềm mại nhất.
Cơ thể Chloe mềm như bông, nóng rực. Ethan cứng đờ, tim đập dồn dập.
“Cô… không sao chứ?” – anh hỏi, giọng trầm đến khàn.
“Ừ… cảm ơn anh… ngại quá.” – cô lí nhí, mặt đỏ ửng như cà chua.
Cô lùi ra khỏi vòng tay anh nhanh như trốn chạy. Nhưng Ethan… vẫn đứng đó, nhìn cô, mắt tối lại như đang tính điều gì.
⸻
Chiều muộn, Chloe buồn ngủ quá nên gục đầu xuống bàn chợp mắt. Cô ngủ rất say, lưng hơi cong, gò má ửng hồng vì máu dồn lên.
Ethan liếc nhìn lần nữa, rồi… không cưỡng lại được, nhẹ nhàng tháo tai nghe ra, quay ghế sang nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua từng đường nét gương mặt ấy, xuống cần cổ, rồi dừng lại ở vạt áo lộ khe ngực sâu do cô sơ ý không cài hết cúc.
Anh nuốt khan.
Muốn đưa tay chỉnh lại áo cho cô. Nhưng sợ nếu chạm vào rồi… thì sẽ không dừng lại được.
⸻
Tối đó về nhà, anh nằm dài trên giường, nhớ lại cảm giác khi ôm cô buổi trưa – vòng eo nhỏ vừa vặn trong tay, mùi tóc thơm ngọt như vani.
“Cô đúng là rắc rối… Nhưng tôi lại bắt đầu muốn giữ cô cho riêng mình rồi, Chloe ạ.”
................
Kẹt lại trong đêm
Trời đổ mưa từ lúc năm giờ chiều. Ban đầu chỉ lất phất như bụi, sau thành cơn mưa rào xối xả. Những người trong văn phòng lần lượt rời đi sớm, vừa tránh tắc đường, vừa né mưa.
Đèn vàng trong phòng làm việc được giảm xuống. Không gian vốn ồn ào bỗng trở nên yên ắng kỳ lạ, chỉ còn tiếng gõ phím, tiếng gió rít bên ngoài cửa kính.
Chloe vẫn chưa rời khỏi văn phòng.
Bản kế hoạch tháng chưa hoàn thành, và cô ghét để công việc dở dang.
“Vẫn chưa về?” – giọng Ethan vang lên đột ngột sau lưng khiến Chloe giật mình.
Cô ngẩng lên, quay lại nhìn anh. Ethan vẫn vậy: tóc dài phủ trán, kính gọng đen, áo sơ mi sẫm màu đã xắn tay đến khuỷu. Anh đang cầm một cốc cà phê nóng, tỏa khói nhè nhẹ, đặt xuống bàn cô không nói thêm lời nào.
“Anh cũng chưa về à?” – Chloe hỏi, nhận cốc cà phê, mắt sáng lên.
“Không thích về khi trời mưa.” – Ethan ngồi xuống ghế, không nhìn cô, mắt vẫn dán vào màn hình. Nhưng cô không biết rằng… từ lúc bước vào buổi chiều, anh đã biết rõ cô đang ngồi lại.
⸻
Chín giờ tối.
Cả văn phòng chỉ còn tiếng điều hòa và ánh sáng mờ nhạt từ vài chiếc đèn bàn. Chloe thở dài, duỗi tay ra sau lưng, khẽ vặn người một cái.
Tiếng “rắc” từ vai vang lên rõ mồn một.
Ethan quay sang, nhìn cô nghiêng nghiêng như mèo con ngáp dài, váy ôm kéo lên một chút, để lộ cặp đùi tròn trịa dưới ánh đèn.
Chết tiệt.
Anh vội quay mặt đi, nhưng quá muộn – hình ảnh ấy đã kẹt lại trong đầu, không gỡ ra được.
“Lưng tôi cứng đơ hết rồi…” – Chloe than, rồi cúi người xuống lấy túi bên hông ghế. Váy cô bị kéo lên nữa...
Ethan đứng bật dậy, đi nhanh ra khu máy in như thể có việc gấp.
Nhưng tay anh đang giấu trong túi quần, nắm chặt lại.
⸻
Một lúc sau, trời vẫn chưa tạnh. Hệ thống gửi thông báo: Thang máy sẽ tạm ngừng vận hành để bảo trì đột xuất. Chloe ngơ ngác:
“Ủa, sao giờ này lại… Trời đất! Còn thang bộ thôi à?”
“Cô không thấy mưa thế kia à? Muốn về, cứ việc.” – Ethan nhún vai, tay vẫn không ngừng gõ.
“Thôi khỏi, về là ướt như chuột. Tôi ngủ lại ghế cũng được.” – cô nói nửa đùa, nửa thật.
Ethan không đáp, nhưng khóe miệng khẽ nhếch. Anh đứng dậy, đi vòng ra sau lưng cô.
Chloe đang lục túi tìm kẹo, thì đột nhiên – cô cảm thấy một bàn tay to chạm nhẹ vào vai mình.
“Ngồi yên.” – anh nói khẽ.
“Gì vậy—”
“Vai cô bị cứng. Ngồi mãi, máu không lưu thông. Không biết mà còn ngồi cong lưng?”
Không đợi cô phản ứng, Ethan nhẹ nhàng dùng hai tay xoa bóp vai cho cô. Động tác của anh dứt khoát, không vồ vập, nhưng ấm áp đến lạ thường.
Chloe cứng đờ, mặt đỏ bừng.
Anh đang chạm vào người cô. Lưng cô. Gáy cô. Và… rất gần.
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng hơi thở.
Ethan cúi đầu, thì thầm gần như chạm vào vành tai cô:
“Cô không nên để lưng trần trong văn phòng đâu. Nhất là… khi chỉ có hai người.”
Chloe giật bắn, che cổ áo lại, quay đầu: “Anh… anh nói gì kỳ vậy?!”
Ethan nhìn cô. Lần đầu tiên – anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt ẩn sau lớp kính, sâu và tối, đầy những điều cô không hiểu.
“Tôi chỉ nhắc nhở thôi.”
“Nhưng nếu cô không phiền… thì tôi có thể giữ vai cô thế này lâu thêm chút nữa.”
⸻
Chloe quay đi, che mặt bằng hai tay.
Cô không biết tim mình đang đập nhanh vì ngại, hay vì… cảm giác đó thật sự quá ấm áp.
Hay… vì ánh mắt kia khiến cô có chút run rẩy.
Còn Ethan, đứng sau lưng cô, môi mím lại thành một đường cong nguy hiểm.
Anh thích cô.
Và anh bắt đầu biết… mình không còn muốn chỉ nhìn nữa.