Ở các thời cổ đại thì các mối lương duyên thường được do hoàng thượng ban hôn.
Năm Lương Chinh hai mươi bốn tuổi, phụ hoàng liền ban cho chàng một mối hôn sự.
Nghe truyền rằng, tân nương của chàng là đệ nhất tài nữ thiên hạ, tiểu thư Tạ Uyển – ái nữ của tri phủ Ích Châu. Người đời ca tụng nàng tài mạo song toàn, là giấc mộng trong lòng bao kẻ anh tài.
Thế nhưng sau khi bái đường, Lương Chinh mới vỡ lẽ: tài nữ trứ danh đâu chẳng thấy, chỉ thấy một tiểu cô nương ngây ngô, vụng về, lại đáng yêu đến mức khiến lòng chàng mềm nhũn.
Nàng hệt như cục bông nhỏ, khiến chàng chẳng rõ từ khi nào đã chẳng thể rời mắt.
Là nàng, đêm khuya khẽ ôm thoại bản bước vào thư phòng, níu tay chàng nũng nịu, khẩn cầu kể chuyện xưa.
Là nàng, tựa đầu bên án thư, nghiêng nghiêng tập viết từng nét tên chàng.
Là nàng, mỗi khi chàng chinh chiến trở về, thân mang thương tích, lại vừa rơi lệ vừa nhẹ tay bôi thuốc, đau lòng thay chàng đến tận xương tủy.
Trước khi gặp Tạ Uyển, Lương Chinh chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân sẽ yêu một người đến mức chẳng thể kiềm chế. Tâm này vì nàng, mệnh này cũng nguyện trao cho nàng.