Qua mấy ngày, tiết trời càng thêm trong sáng. Tống Khê vào cung thăm muội, vừa cười vừa nói:
“Trên núi đào hoa đã nở rộ khắp nơi, cha gần đây cũng ủ được mấy vò đào hoa tửu ngon, đợi một thời gian nữa sẽ mang vào cung cho muội nếm thử.”
Tống Lăng vốn chẳng mấy hứng thú với rượu, nhưng nghe đến cảnh núi đồi ngập tràn đào hoa, trong lòng liền khẽ rung động. Trong Ngự Hoa Viên cũng có vô số kỳ hoa dị thảo, song chung quy vẫn chẳng thể sánh bằng phong cảnh khoáng đạt nơi ngoài cung.
Ở trong cung lâu ngày, quả thật nàng có chút buồn chán. Tiểu Điệp thấy nương nương thường ngồi yên nơi sân, ngẩng đầu nhìn khoảng trời cao, liền cười khẽ:
“Nương nương nếu thật muốn ra ngoài, chi bằng nói một lời với Hoàng thượng. Người thương nương nương đến thế, nhất định sẽ chiều theo.”
Tống Lăng nghe vậy, trong lòng cũng hiểu, chỉ không chắc Lương Chinh có rảnh rỗi để đưa nàng đi hay không.
Đêm xuống, Lương Chinh vẫn ở Ngự Thư Phòng duyệt tấu chương chưa nghỉ. Tống Lăng bèn tự tay chuẩn bị chút ăn khuya, bưng đến cho chàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play