Mời được một vị đại phu từng làm Thái y, Tống Lăng đã phải vắt óc nghĩ ra đủ mọi lý do, quả nhiên đúng như nàng đoán.

“Là lão bản nương của Cẩm Tú trang mời đại phu đến giúp ta.”

“Cẩm Tú trang?”

“Đúng vậy. Ngươi cũng biết trước kia ta vẫn nhận việc từ Cẩm Tú trang. Ta làm nhiều năm, lão bản nương khen tay nghề không tệ, lại là người thật thà. Nay bà mở thêm chi nhánh ở kinh thành, đang thiếu nhân thủ nên tuyển ta làm tú nương.”

“Kinh thành??” – Tống Khê trợn tròn mắt kinh ngạc – “Tỷ… tỷ muốn đi kinh thành sao?” Phải biết, tỷ đệ bọn họ đi xa nhất cũng chỉ quanh quẩn trong thành, còn kinh thành thì nghe nói xa xôi vạn dặm.

“Ân, nhân thủ không đủ, nên lão bản nương hứa chỉ cần ta đến đó làm tú nương, kiêm thêm chút việc bán hàng, quản lý, thì mỗi tháng có thể được trả tới một lượng bạc.”

“Một… một lượng bạc?!” – Tống Khê càng nghe càng thấy khó tin. Nếu thật sự là việc tốt như thế, vì sao trước kia tỷ hắn chỉ nhận được những đơn hàng nhỏ, lại bị tính công theo số đồ thêu? “Trước đây họ đâu có thiếu người…”

Tuổi tuy nhỏ, nhưng Tống Khê lại không dễ bị thuyết phục, đôi mắt nghi ngờ nhìn thẳng tỷ tỷ:
“Tỷ… tỷ không phải muốn lấy cớ gạt ta đi chứ? Rốt cuộc tỷ đi kinh thành để làm gì?”

Nhớ tới việc cha bệnh nặng, tỷ lại mời được đại phu giỏi nhất trong thành, trong lòng Tống Khê dâng lên đủ thứ lo sợ. Gương mặt cậu bé căng chặt, tái nhợt, vội nắm chặt tay Tống Lăng:
“Tỷ! Tỷ sẽ không làm chuyện gì dại dột chứ?”

“Ngươi nghĩ gì thế, ta thật sự đi làm tú nương. Mỗi tháng còn được một lượng bạc cơ mà.” Nói rồi nàng làm bộ khó chịu, gỡ tay đệ ra:
“Đệ phải tin tỷ chứ. Nếu không tin, cứ đến Cẩm Tú trang hỏi Thư lão bản.”


Tống phụ vốn bệnh lao, lại thêm trúng phong hàn, bệnh tình dây dưa đã nhiều năm. Đại phu vừa châm cứu vừa kê đơn thuốc.

Ngày nào cũng cần châm cứu, vị đại phu lại khuyên nên đưa Tống phụ đến y quán, vừa thuận tiện chữa trị vừa dễ theo dõi.

Nghe vậy, Tống phụ liền xua tay liên tục:
“Không cần, không cần đâu. Thân thể ta như thế này, trị hay không cũng vậy. Ta không đi y quán, không đi! Như vậy không biết tốn bao nhiêu bạc nữa!”

Ông kiên quyết không chịu. Biết cha lo lắng điều gì, Tống Lăng nghiêm giọng:
“Bạch đại phu, ngài nói phải. Sáng mai ta sẽ đưa phụ thân đến y quán, ngài cứ yên tâm.”

“A Lăng!”

“Phụ thân, có gì lát nữa hẵng nói.” Nàng quay sang đại phu, lễ phép:
“Mời ngài, bên này.”

Tri phủ đại nhân phái xe ngựa đưa đại phu trở về. Xe dừng ngoài cửa thôn. Tiễn đại phu xong, Tống Lăng quay về nhà thì thấy phụ thân đã ngồi dậy, gương mặt nặng nề.

Vừa thấy nàng, ông liền nắm tay, run giọng:
“A Lăng, ngươi lấy đâu ra tiền mời đại phu? A Khê nói ngươi muốn đi kinh thành, thật sao?”

“Là thật, phụ thân. Ngày mai con phải đi.”

“Ngày mai? Sao gấp gáp thế? A Lăng, ngươi định đi kinh thành làm gì? Ngươi ngàn vạn lần đừng vì cha mà làm chuyện dại dột!” Ông ho khan, vừa lo vừa sợ.

“Phụ thân, xin người bình tĩnh.” Tống Lăng vội rót nước, nhẹ nhàng vỗ lưng cha, “Ngài uống ngụm nước đã.”

“A Lăng, ngươi phải nói thật. Tiền đâu mà mời đại phu? Lại còn muốn cho ta ở y quán, ngươi có biết mỗi ngày tốn bao nhiêu không?”

Nàng không dám nói thật, sợ cha và em nhất quyết ngăn cản. Cũng may đã bàn bạc rõ ràng với Thư lão bản, nàng liền nhỏ giọng:
“Phụ thân, như đã nói với A Khê, là Thư lão bản Cẩm Tú trang giúp con mời đại phu.”

“Sao lại thế được? Vô duyên vô cớ, họ sao giúp ta?” Ông không tin, ánh mắt đầy xót xa:
“Khuê nữ, cha không trị cũng được. Sống chết đều có số trời. Ngươi đừng cực khổ kiếm tiền. Cha sẽ tìm bà mối, lo cho ngươi một cửa hôn nhân tốt, cha tuyệt đối không để ngươi bị liên lụy.”

Đáy mắt Tống Lăng cay xè, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:
“Phụ thân, người đừng nói thế… Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”


Ngày mai nàng phải lên đường, vậy mà ngay xế chiều hôm đó, Tống Khê lặng lẽ chạy tới kinh thành. Cậu bé muốn tận mắt hỏi Thư lão bản.

Gặp lão bản đang quét bụi, bà cười bảo:
“Ta đâu phải giúp không tỷ tỷ ngươi. Tiền thuốc men cho phụ thân, tháng nào tỷ tỷ ngươi cũng bị trừ vào công. Bao nhiêu tiêu thì bấy nhiêu trừ, rõ chưa?”

Nghe vậy, Tống Khê mới tin. Trở về, cậu cũng nói với cha để ngài yên tâm phần nào. Nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho tỷ tỷ, liền thốt:
“Tỷ, ta muốn cùng đi kinh thành.”

Khi ấy Tống Lăng đang giặt quần áo bên bờ sông, nghe vậy liền giật mình:
“Ngươi nói cái gì? Không lo học hành, lại muốn theo ta?”

“Một mình tỷ ở bên ngoài, ta không yên lòng.”

Nàng cảm động, khẽ cười:
“Ta lớn thế này rồi, có gì mà không yên lòng? Hơn nữa, tiểu hài như đệ, có thể giúp ta được gì chứ?”

Nghĩ tới đoạn đường phía trước mịt mờ, nàng hơi chùng xuống, tay vò quần áo cũng chậm lại.

Thấy tỷ tỷ không tin, Tống Khê ưỡn ngực:
“Tỷ, ta mười hai tuổi rồi! Ta có thể bảo vệ tỷ!”

“Ngốc à, đệ ở nhà chăm sóc phụ thân cho tốt. Ta có thời gian sẽ trở về.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn em trai thật lâu, nghiêm túc giao phó:
“A Khê, ta không có ở nhà… phụ thân liền phải nhờ cả vào đệ.”

Tống Khê đỏ mắt, lòng đau như cắt. Hắn muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng trong thâm tâm cũng hiểu, nếu tỷ không ở nhà, phụ thân chỉ có thể dựa vào hắn chăm sóc. Hắn không thể để tỷ tỷ thêm lo lắng. Nếu bản thân sớm trưởng thành hơn vài năm, nhất định có thể đứng ra che chở cho tỷ tỷ rồi.

“ Tỷ, chờ phụ thân khỏe hơn, ta sẽ vào kinh thành tìm ngươi.”

Tống Lăng khựng lại, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt, chỉ cúi đầu lảng tránh:
“Đến lúc đó rồi tính.”

Đi kinh thành, phía trước là phúc hay họa, nàng hoàn toàn không biết…


Trước khi khởi hành, Tống Lăng gửi phụ thân vào y quán. Ba cha con ôm nhau, nước mắt giàn giụa, lời từ biệt nghẹn ngào chẳng dám nói nhiều.

Tống Khê lén đuổi theo từ y quán ra, bước chân không chịu dừng.

Nàng định đến Tạ phủ, nhưng thấy đệ đệ cứ kiên quyết theo sát phía sau, rốt cuộc nàng đành dừng lại, nghiêm giọng quát:
“A Khê! Đừng đi theo tỷ nữa. Trở về chăm sóc phụ thân, ngay bây giờ đi!”

“ Tỷ, ta không nỡ rời ngươi…” – giọng hắn run rẩy, mắt hoe đỏ. Từ trước đến nay tỷ đệ chưa từng xa cách, nay nghĩ đến cảnh chia ly, lòng hắn đau xót khôn nguôi.

Khóe mắt Tống Lăng cay nồng, nước mắt muốn trào. Nàng nghẹn ngào:
“Ta cũng không nỡ rời cha, rời đệ… nhưng tỷ phải đi. Ngươi nghe lời, ngày mai nhớ quay về nhà, chăm sóc phụ thân thay tỷ.”

Dứt lời, nàng ôm chặt bọc y phục, kiên quyết quay lưng bước về hướng Cẩm Tú trang.

Tống Khê vẫn bám theo. Nàng quay đầu lại, mắt đã sưng đỏ, giọt lệ lăn dài:
“A Khê, trở về đi.”

Chỉ cách vài bước mà như ngàn trùng xa cách. Tống Khê cắn chặt răng, rốt cuộc đứng lặng, không dám bước tiếp. Trong lòng thề nguyện, nhất định phải học hành chăm chỉ, để một ngày kia, không còn để tỷ tỷ chịu khổ.

Còn Tống Lăng – nàng chưa từng rời xa nhà, nay lại phải bước đi, chẳng biết ngày nào mới có thể trở về. Vừa quay mặt, nước mắt ào ạt trào ra, ngực nghẹn đến phát đau.

Sau lưng vẫn vang vọng tiếng gọi đầy quyết tâm:
“Tỷ! Tỷ chờ ta, rất nhanh ta sẽ đến tìm ngươi!”

Tống Lăng cắn chặt môi, lệ rơi không ngừng…


Kinh thành – phủ An Nam Vương.

Chiều tà, mặt trời ngả bóng, hương hoa thoang thoảng phủ khắp vườn.

Trong lương đình, Lương Chinh ngồi ngay ngắn, tay rót rượu, thần sắc trầm tĩnh. Ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường hoàng, song khuôn mặt lại lạnh lùng, khó dò cảm xúc. Từng lăn lộn chinh chiến bao năm, toàn thân tỏa ra khí thế băng lãnh, xa cách tựa ngàn trượng.

Đối diện là Lương Tẫn. Hắn chống cằm, khẽ thở dài:
“Nhị ca, ngươi sắp thành thân rồi, còn giữ bộ mặt băng sương thế kia, không sợ dọa tân nương tử người ta sao?”

Lương Chinh nhấc mắt, lãnh đạm nhìn qua:
“Cho nên?”

Lương Tẫn suýt sặc ngụm trà, vội ho khan:
“Ca, ngươi nói ít một lời thì chết đâu? Thói quen nặng nề, lạnh nhạt, cũng nên sửa đổi một chút chứ?”

Lương Chinh liếc xéo một cái, giọng trầm trầm:
“Rảnh rỗi quá à?”

“A?” – Lương Tẫn ngẩn ra.

Âm thanh lạnh buốt tiếp lời:
“Nếu thật rảnh rỗi, sáng mai ra võ đài, chạy một trăm vòng. Xong rồi mới được ăn cơm. Ta sẽ bảo Lục Y giám sát ngươi.”

Nói dứt, hắn đứng dậy, dáng thẳng như trúc, tay chắp sau lưng, thong thả rời khỏi đình.

Lương Tẫn tròn mắt ngây người. Một… một trăm vòng sao?!

“Nhị ca! Ta sai rồi!” – hắn hốt hoảng gọi với theo – “Về sau ta mặc kệ ngươi, một ngày ngươi không nói một câu, mặt lạnh giả câm ta cũng chẳng dám quản—”

“ Hai trăm vòng.” – thanh âm lạnh lùng từ xa vọng lại.

“……!!!!”

Lương Tẫn há miệng, chết lặng nhìn bóng lưng vô tình kia khuất dần. Hắn tức đến đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi: miệng tiện, quả thật là cái miệng tiện mà!

Trong lòng chợt dâng lên một tia đồng tình cho tẩu tử tương lai – phải đối mặt với một người như nhị ca hắn, lạnh lùng như Diêm Vương thế kia, chỉ sợ chưa bị lạnh lẽo làm chết ngạt thì cũng bị hù dọa mà chết mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play