Hôm tôi bán thân để lo tang lễ cho cha, cậu chủ đã mua tôi về.
Tôi trở thành người trồng hoa cho nhà họ Kỳ.
Về sau, khi bom đạn quân Nhật dội xuống, nhà họ Kỳ sụp đổ.
Đến ngày mọi người tản đi hết, cậu chủ trả lại khế ước bán thân cho tôi, còn đưa tôi mười đồng đại dương.
Tôi nhận tiền, nhưng không rời đi.
Tôi cúi đầu nói:
“Số tiền này, em muốn mua thêm hạt giống… trồng hoa, kiếm chút tiền nuôi nhà ta…”
Chính nhờ mảnh vườn hoa ban đầu ấy, nhà họ Kỳ lại hưng thịnh như trước.
Tên tuổi của cậu chủ Kỳ Diễn lại vang danh khắp Thượng Hải.
Ai cũng đồn rằng cậu sẽ kết thân thông gia với nhà họ Bạch.
Tiểu thư nhà họ Bạch từng du học, là một cô gái rất, rất tốt.
Còn tôi, lặng lẽ thu dọn hành lý nhỏ, mua sẵn vé máy bay đi về phương Nam.
Cho đến khi cậu chủ thở hổn hển đuổi theo tôi, giọng khàn khàn:
“Đừng đi…được không…Ở lại đi…xin em…”