Tôi: “……”

… Nghe cũng có lý, tôi chẳng cãi được câu nào.

Phu nhân vốn là người rất “nặng tình”. Khi vui, bà sẽ khẽ lấy quạt che mặt mà cười lớn; lúc xót xa cho cậu chủ, bà lại chẳng kìm được nước mắt. Bình thường, bà thích ngắm hoa, thích mua trang sức, chỉ cần là thứ đẹp đẽ, bà nhìn thôi cũng thấy lòng rộn ràng.

Nhưng từ khi nhà họ Kỳ sa sút, phu nhân lập tức trở nên kiên cường. Dù là những kẻ trước kia không ưa bà, nay được dịp đạp thêm cú nữa, chỉ cần bọn họ chịu bỏ tiền mua hoa nhà bà, cho dù có mua chỉ để sỉ nhục, bà cũng bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Thế nhưng những tháng ngày ấy, nhờ vào tài xoay xở kinh doanh cực kỳ xuất sắc của cậu chủ, giờ đã dần trở thành quá khứ.

Hiện tại, phu nhân một lần nữa ung dung quay về chốn tiệc trà của các phu nhân danh giá.

Và lần này, bà bắt đầu dắt tôi theo, cùng tham gia đủ mọi buổi tiệc tùng, gặp gỡ giao thiệp.

Vị phu nhân khi xưa là người đầu tiên “bao trọn” hoa nhà tôi, họ Lý.

Bà Lý cũng có mặt trong buổi tiệc trà chiều hôm đó. Vừa thấy phu nhân nhà tôi nay lại ăn diện lộng lẫy mà xuất hiện giữa đám đông, bà ta thoáng lộ vẻ khinh khỉnh, nhưng lại muốn tìm cách lấy lại thể diện.

Thế là bà ta phe phẩy quạt, cười giả lả mà giọng thì chẳng mấy thiện ý:

“Dạo này khí sắc của phu nhân Kỳ thật tốt quá nhỉ? Lần trước bà đến nhà tôi đưa hoa, còn đâu được thế này?”

Phu nhân nhà tôi cũng chỉ cười, giọng điệu nhàn nhạt mà không kém phần sắc bén:

“Ôi dào, tốt gì đâu? Cửa hàng con cứ mở thêm liên tục, ngày nào tôi cũng phải lo nghĩ, thấy mình dạo này lại già đi mấy tuổi rồi đây này!”

Bà Lý đụng ngay phải “tường mềm mà cứng”, đành khẽ “hứ” một tiếng, nhưng ánh mắt nhanh chóng lia sang tôi.

Bà ta săm soi tôi từ đầu đến chân, rồi giả vờ ngạc nhiên, cố ý nâng giọng lên.

“Ơ? Phu nhân Kỳ, chẳng phải đây là con nha đầu lần trước đi theo sau lưng bà đấy sao?”

Phu nhân tôi lập tức nhướng mày, đáp tỉnh bơ:

“Bà nhìn nhầm rồi. Đây là San San, cháu gái ruột của tôi đấy.”

Nhờ mấy tháng học lễ nghi và cách ăn nói, tôi giờ đã không còn là con bé hễ bị người ta nhìn là đỏ mặt cúi đầu nữa rồi.

Tôi mỉm cười với bà Lý, thái độ bình tĩnh và lễ độ. Có lẽ nhờ mái tóc xoăn kiểu La Mã đang rất thịnh hành, môi son răng trắng, quần áo sang trọng… nên quả thật tôi đã làm bà Lý thoáng chút chột dạ.

Bà ta cười gượng:

“Trước giờ sao chưa thấy bà dắt cô bé này theo?”

Phu nhân tôi ung dung nhấp một ngụm trà, giọng điệu thản nhiên:

“Thì vừa mới đón nó từ nhà mẹ đẻ lên mà. Đưa nó ra Thượng Hải kiếm mối hôn sự tốt.”

Cả người tôi lập tức khựng lại.

Nhưng tôi chỉ sững sờ một giây, rồi liền ép mình lấy lại nụ cười như không có gì.

Bà Lý “ồ” một tiếng ra vẻ hiểu chuyện, rồi lập tức xoay sang châm chọc:

“Vậy tháng sau phu nhân Kỳ vẫn sẽ qua nhà tôi giao hoa chứ? Chúng ta đã hẹn trước rồi mà, phải không?”

Phu nhân liền cười, không chút nao núng:

“Tất nhiên rồi! Nhà tôi vừa ươm được mấy giống hiếm lắm, chắc chắn bà sẽ thích. Giá cũng không đắt, chỉ 10 đồng đại dương một cành thôi, tôi đã để riêng cho bà 100 cành rồi đấy, chỉ có bà mới xứng dùng thôi. Chắc bà Lý sẽ không từ chối chứ?”

Nụ cười trên mặt bà Lý lập tức cứng đờ.

Hai người cứ đẩy qua đẩy lại như thế, còn trong đầu tôi thì hỗn loạn vô cùng.

Trên đường về, phu nhân thấy tôi ngồi im thin thít trong xe ngựa, liền vỗ nhẹ tay tôi, hỏi:

“Sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”

Sự quan tâm của phu nhân, cũng như sự quan tâm của cậu chủ… tôi biết đều không phải giả vờ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt phu nhân.

Bà vẫn nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, dịu dàng.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Phu nhân, con ngốc lắm, lúc nào cũng đoán không ra ý của mọi người…” Tôi lí nhí, giọng nghẹn lại: “Người dẫn con tham gia mấy buổi tụ tập này… là để tìm chồng cho con sao?”

Phu nhân thoáng sững người.

“Đứa ngốc này…” Bà khẽ bật cười, dịu dàng như gió xuân.

Rồi bà hỏi tôi:

“Con có biết vì sao lúc đăng quảng cáo trên Đại Công Báo, Kỳ Diễn lại bắt đầu bằng một mẩu tin nhỏ bằng cục đậu phụ không?”

Tôi ngơ ngác nhìn bà, hoàn toàn không hiểu.

“Mọi chuyện đều có quá trình của nó. Ấn tượng trong lòng người ta không thể hình thành chỉ trong chớp mắt, mà phải từng chút từng chút một, giống như gieo một mầm hoa, phải ‘gieo’ vào lòng họ vậy.”

Phu nhân chậm rãi nói: “Ta dẫn con đi dự mấy buổi tụ họp này, cũng giống như mẩu quảng cáo bé xíu trên Đại Công Báo thôi.”

Lời phu nhân vẫn thâm sâu khó hiểu, nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được, hình như tôi đã hiểu thêm chút ít dụng ý của phu nhân và cậu chủ.

Phu nhân lại cười, dịu dàng mà như trêu đùa:

“Hơn nữa, nếu Kỳ Diễn thật sự muốn gả con đi, thì việc gì nó phải tốn công biến con thành cháu gái ta? Sao không sắp xếp luôn thành con gái nhà họ Kỳ?”

“…Hả?”

Phu nhân nháy mắt với tôi, ý cười lấp lánh đầy ẩn ý.

Sau đó, khi các buổi học dần tiến triển, lời ăn tiếng nói của tôi cũng càng lúc càng giống một tiểu thư thực thụ.

Tôi bắt đầu biết cười mà không lộ răng, bước đi ngay ngắn, khoan thai; bắt đầu biết giữ im lặng khi ăn, dáng ngồi cũng ung dung, tao nhã.

Tôi bắt đầu gặp nhiều người mà không còn đỏ mặt.

Bắt đầu có thể nhẹ nhàng, tự tin trò chuyện với người lạ, lưng giữ thẳng tắp.

Cậu chủ làm hộ chiếu cho tôi.

Ba tháng sau, tôi theo cậu chủ cùng đáp máy bay đi xuống phía Nam.

05

Hồng Kông, Wan Chai.

Tấm thảm đỏ trải dài từ cổng vào thẳng đến bức tượng lớn hoa dương tử kinh. Tôi ngơ ngác trầm trồ trước cảnh phồn hoa của đảo Hồng Kông, không ngừng nhìn đông ngó tây, rồi lại lập tức tự trách mình vì trông quá “quê mùa, chưa từng thấy đời”.

Cậu chủ chỉ khẽ cười, nói với tôi:

“Lần đầu tiên ta đến dự buổi đấu giá Sotheby’s cũng y như vậy.”

Tôi thầm nghĩ: Cậu chủ thì làm sao mà như vậy được.

Cậu chủ chống gậy đi chậm rãi, trông đã phảng phất khí chất của lão gia ngày trước, chỉ khác là chiếc gậy gỗ mun đen trong tay cậu lại toát ra vẻ sang trọng khó tả. Các quý ông từ Anh sang cũng thường ăn mặc, đi đứng như thế. Cậu chủ bước không nhanh, nhưng người xung quanh chẳng ai nhận ra chân cậu từng bị thương.

Tôi đeo găng tay nhung trắng, tay trái nhẹ nhàng khoác lên cánh tay cậu chủ, cùng cậu chậm rãi đi trên thảm đỏ. Khi ấy tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, nếu con đường này không có điểm cuối thì tốt biết mấy. Tôi có thể cứ thế mà sánh bước bên cậu chủ, mãi không rời.

Lần này sang Hồng Kông, là vì tôi tình cờ phát hiện được một đóa Song Đính Hồng trong vườn hoa. Cậu chủ mang tôi cùng đem cả chậu hoa ấy sang Hồng Kông, định bán đấu giá ở phiên Sotheby’s.

Buổi đấu giá đông nghịt người, tôi ngồi yên nhìn từng món đồ quý được trưng ra, giới thiệu, rồi gõ búa bán. Nhìn một hồi, tự dưng tôi thấy bất an.

Tôi ghé sát hỏi nhỏ:

“Cậu chủ, mình đem một chậu hoa ra bán đấu giá… thật có ai mua sao?

Cậu chủ chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi:

“Cứ yên tâm, nhìn cho kỹ nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play