Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, năm mười bốn tuổi thì cha cũng mất.
Nhà chẳng còn ai, mà tôi cũng không còn một xu dính túi, chỉ đành quỳ giữa con phố dài, mong bán thân để có tiền chôn cất cha.
Khi đó, người qua đường chỉ trỏ bàn tán, mặt tôi đỏ bừng, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, càng lúc
càng thấp.
Cho đến khi một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi:
“Bán thân à? Em biết làm gì?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy người trước mặt chừng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người thẳng tắp, thanh tú như ngọc như tùng.
Anh không hề ghét bỏ dáng vẻ lôi thôi của tôi, còn cúi người xuống, ghé sát lại để nói chuyện.
“Em… em biết trồng hoa.” tôi run run đáp.
Cha tôi vốn là thợ làm vườn, tôi từ nhỏ đã quen nhìn cha chăm cây, trồng hoa.
“Vậy à?” ánh mắt anh hơi ngạc nhiên.
Người bạn đi cùng gọi anh:
“Kỳ Diễn, cậu nói chuyện với đứa ăn mày làm gì?”
“Em… em không phải ăn mày…” tôi cuống quýt nói.
Nhưng anh chẳng để tâm đến lời người kia, chỉ nhìn tôi mỉm cười:
“Vườn hoa của mẹ anh đang thiếu một người chăm hoa. Em có muốn đến không?”
Tôi ngẩn người.
Không biết là vì gương mặt anh quá đỗi tuấn tú, hay vì nét dịu dàng thoáng qua ánh mắt ấy.
Cậu chủ Kỳ Diễn là một người rất rất tốt.
Anh đưa tôi về nhà họ Kỳ, dẫn tôi đến gặp quản gia, bảo quản gia ký với tôi khế ước làm công một năm. Anh còn dặn quản gia ứng trước cho tôi nửa năm tiền công, để tôi có tiền lo hậu sự cho cha.
Thế là tôi bắt đầu làm việc trong vườn hoa của phu nhân.
Phu nhân rất quý khu vườn ấy, bên trong trồng đủ loại hoa hồng rực rỡ.
Quản sự trong vườn còn cảnh cáo tôi:
“Cẩn thận đấy! Mấy giống này đều nhập từ Anh về, hỏng rồi cô lấy gì mà đền?”
Tôi chỉ “ồ” một tiếng.
Một tháng sau, vì tôi chăm hoa rất tốt, nên từ công ngắn hạn tôi được đổi thành công dài hạn, đích thân phu nhân duyệt.
… Xem như cũng có cơm ăn lâu dài rồi.
Đúng hôm tôi ký khế ước dài hạn với nhà họ Kỳ, tôi vô tình nghe quản gia nói:
“Cậu chủ sắp sang Tây du học rồi.”
Phu nhân khóc sưng cả mắt, nhưng khóc cũng vô ích, ý cậu đã quyết.
Hôm cậu đi, tôi đứng từ xa thấy cậu ra khỏi cửa, lên chiếc xe kéo, mang theo bao lớn bao nhỏ. Chuyến này đi, chẳng biết bao giờ mới quay về.
Tôi còn chưa kịp nghĩ gì, đôi chân đã tự chạy ra tận cổng, miệng hô lớn:
“Cậu chủ!”
Cậu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Thấy tôi vừa chạy vừa gọi, cậu vội bảo phu xe dừng lại, rồi bước xuống đỡ tôi đang thở không ra hơi.
Đã một tháng rồi, chúng tôi chưa nói với nhau câu nào.
Cậu nhìn tôi thật kỹ, rồi mới nhận ra:
“À, là em à. Sao thế, có ai ở nhà bắt nạt em à?”
“Không! Không ai bắt nạt em cả!”
Tôi liều mạng lắc đầu, nói năng lộn xộn:
“Cha em… cha em đã được chôn cất rồi, ở nhà họ Kỳ em sống rất tốt. Em chỉ… chỉ muốn nói, cảm ơn cậu chủ…”
Cậu lại mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như lần đầu tôi gặp.
Tôi bỗng thấy mắt mình cay cay.
“Em… em còn được gặp lại cậu không?” tôi rụt rè hỏi.
“Sẽ gặp mà.” cậu gật đầu, “Nước mình loạn lạc, dân chúng khổ sở, anh muốn ra ngoài tìm cách cứu lấy non sông. Tìm được rồi, anh sẽ về.”
Tôi đứng ngơ ngác nhìn cậu, cậu lại cười khẽ:
“Thôi, em chắc nghe cũng không hiểu hết đâu.”
Rồi cậu vỗ nhẹ vai tôi, nói câu cuối cùng trước khi đi:
“Phải sống cho thật tốt nhé.”
Cậu chủ lên lại xe.
Tôi nhìn xe ngựa đi xa dần, bỗng thấy trong lòng trống vắng, mà cũng không hiểu vì sao lại thấy trống vắng đến vậy.
Đợi đến lúc cậu chủ quay về, đã là bốn năm sau.
Năm đó tôi mười tám tuổi. Quản sự vườn hoa cũ của nhà họ Kỳ đã về quê dưỡng già, phu nhân bèn cho tôi lên thay. Từ đó, cả khu vườn hoa này đều do tôi quản lý.
Bên ngoài, khi có ai nhắc đến tôi thì họ lại gọi: “Người trồng hoa nhà họ Kỳ ấy mà.”
Tôi có hơi tủi thân. Rõ ràng tôi nối nghiệp cha tôi, tôi chính là một người thợ trồng hoa thực thụ.
Nhưng mỗi lần tôi cố sửa lại, họ chỉ cười rồi chọc tôi:
“Phụ nữ thì sao gọi là thợ trồng hoa, cứ ‘người trồng hoa’ là được rồi!”
Nói xong, bọn họ phá lên cười, tự thấy câu đùa của mình thật thú vị.
Nhưng cậu chủ thì khác.
Sau khi cậu chủ trở về, phu nhân dặn tôi cách ngày phải qua phòng cậu một lần để thay hoa mới trong lọ.
Lần đầu tôi vào, bạn bè của cậu đang tụ tập đông đủ trong phòng.
Cậu vừa thấy tôi đã nhận ra ngay, rồi giới thiệu với mọi người:
“Đây là thợ trồng hoa nhà tôi, tay nghề trồng hoa rất giỏi.”
Một đám thanh niên quay phắt lại nhìn tôi, ánh mắt cả đám đổ dồn sang, tôi không quen bị chú ý như vậy, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu thật nhanh.
Nhưng tôi lại nghĩ, cậu chủ vẫn còn nhớ tôi.
Thật tốt biết bao.
Sau khi về nước, cậu thi đậu trở thành sĩ quan.
Ngày cậu mặc quân phục, tôi bỗng nhận ra, chàng thiếu niên quý phái nhưng non nớt trên con phố năm nào, đã không còn nữa. Giờ đây cậu đã hai mươi hai tuổi, đứng đó vững vàng, ánh mắt kiên nghị, khí chất quanh người lạnh lẽo, cứng cỏi như tuyết tùng giữa trời đông.
Tối hôm đó, phu nhân lại khóc một trận nữa.
Lão gia thì hoàn toàn ủng hộ cậu, quay sang quát phu nhân:
“Khóc cái gì mà khóc! Có gì đáng khóc! Nó có lòng báo quốc là điều tốt! Cũng chứng minh năm xưa tôi cho nó ra nước ngoài học là đúng đắn!”
Phu nhân khóc càng to, giọng còn lấn át cả lão gia:
“Đạn nó có mắt chắc?! Ông rốt cuộc có coi nó là con ruột không hả?!”
“Đàn bà thì biết gì!” lão gia giận dữ quát,
“Quân Nhật đã chiếm cả vùng Đông Bắc rồi, bà thật sự nghĩ chúng ta còn sống yên ổn được sao?!”