“Trước đây ta từng nghĩ, nếu được chết ngoài chiến trường thì cũng coi như xứng đáng.” cậu khàn giọng nói với tôi,“Nhưng bây giờ…ta rốt cuộc còn tính là gì nữa?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi khẽ nói:
“Cậu chủ… để em đẩy xe đưa cậu ra ngoài xem ruộng hoa nhà mình nhé?”
“Không đi.” Đúng như tôi đoán, cậu lập tức từ chối.
Tôi vẫn cứ lải nhải kể tiếp:
“Hoa đã nở rồi, phu nhân dẫn em đem bó hoa tươi, gói ghém tử tế, mang đi từng nhà, tặng cho mấy bà quen cũ của bà ấy. Có người khó chịu lắm, rõ ràng vừa nhìn đã không ưa gì bọn em, nói năng cũng chua cay, thế mà lại mua hết sạch hoa, còn bắt phu nhân tuần nào cũng phải đích thân mang tới…”
Cậu chủ bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi thấy tay cậu siết chặt lại ngay lập tức, các đốt ngón tay nổi gân xanh, trông đến là đáng sợ.
“Ơ… em vẫn chưa nói hết…”
Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp nói tiếp:
“Thật ra bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, vì em có vài giống hoa bên ngoài không mua được, nên giờ mấy bà đó toàn phải tự tới năn nỉ phu nhân bán. Nhà mình cũng không đến mức túng quẫn nữa rồi…”
Cậu chủ bắt đầu thở mạnh, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, cứ thế hít vào thở ra liên tục, rất lâu sau mới cố gắng ổn định giọng run run, nói với tôi:
“Đẩy ta ra ngoài… ta muốn xem vườn hoa của em.”
Phu nhân đã dặn tôi phải giấu chuyện bán hoa, không được để cậu biết. Nhưng tôi lại nghĩ, chuyện này nhất định phải nói cho cậu nghe.
Nhìn bây giờ thì thấy, đúng là tôi nghĩ không sai.
Cậu chủ vốn là người có chí lớn, cậu có thể nghĩ ra những điều mà chúng tôi không bao giờ nghĩ tới được.
Dù sao phu nhân giờ cũng chẳng thể đuổi tôi đi được nữa… tôi lẩm bẩm trong bụng, len lén thở phào.
Tôi đẩy xe lăn đưa cậu chủ ra vườn hoa, vừa đi vừa giới thiệu:
“Những bông hồng này đều do em tự tay ghép giống, là giống mới, độc nhất vô nhị.”
Luống hoa hồng ấy mang sắc độ chuyển dần từng lớp: bên ngoài là trắng tinh, càng vào trong màu càng đậm, tới giữa thì đỏ như lá phong, đến tận lõi trong cùng thì đỏ sẫm như màu tường cung điện, mang một vẻ đẹp cổ điển vô cùng đặc biệt.
“Đẹp lắm.” cậu chủ khẽ khen, rồi hỏi: “Em bán bao nhiêu?”
“Em bán rẻ lắm!” lần đầu tiên được cậu khen, tôi lâng lâng hẳn lên, liến thoắng: “Ngoài kia người ta trồng đâu có bằng vườn mình, mà còn bán đắt. Còn hoa nhà mình vừa đẹp, vừa rẻ, nên lúc nào cũng hết veo!”
Cậu chủ nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một đứa ngốc.
“…Ơ?” tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“… Thôi vậy…” cậu lắc đầu, chỉ nói thế rồi im lặng.
Hôm sau, hiếm hoi lắm cậu mới chịu rời phòng, sang phòng phu nhân, không biết hai người nói gì với nhau.
Lúc trở ra, họ đi cùng nhau. Phu nhân lại khóc, nhưng lần này tôi nhìn ra là nước mắt vì vui mừng.
Phu nhân đem hết tiền bạc cùng sổ sách trong nhà giao cả cho cậu chủ.
Sau đó, cậu quay sang tôi:
“Đi với ta một chuyến.”
Tôi còn đang định chạy đi gọi phu xe kéo, ai ngờ cậu lại thuê hẳn một chiếc Pontiac. Trước đây ông chủ cũng từng có một chiếc Ford, khi ấy đã tốn biết bao tiền để vận chuyển từ bên kia biển về. Nhưng chiếc Pontiac cậu thuê lần này rõ ràng còn sang trọng hơn cả chiếc Ford cũ ấy.
Cậu mặc bộ âu phục được cắt may tinh xảo, còn bảo tôi thay sang một bộ sườn xám màu nhã, tay xách va-li hợp kim đi theo sau cậu.
“Biết làm tiểu thư khuê các chưa?” cậu hỏi tôi.
Tôi liền lắc đầu quầy quậy.
Thật lòng mà nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi được ngồi xe hơi… đến chỗ đặt chân cũng thấy lóng ngóng không biết để đâu cho phải.
Cậu chủ như đã đoán trước, chỉ nhàn nhạt nói:
“Rồi học sẽ quen.”
Chiếc Pontiac chạy băng băng từ quê ra phố, cuối cùng dừng lại trước tòa soạn Đại Công Báo. Tôi mở cốp lấy xe lăn cho cậu, bác tài đỡ cậu xuống xe, cậu dặn:
“Quay lại đón tôi sau một tiếng.”
Rồi quay sang tôi:
“Đẩy ta vào tòa soạn.”