Tác giả: Ngọc Tự Nhân
Dịch & Edit: Mei
Thể loại: Cưới trước yêu sau, yêu thầm thành thật
Người đàn ông trưởng thành cao quý, nhã nhặn x Thiếu nữ giả ngoan, dịu dàng
Văn án
Vào một ngày mưa lớn, cô bé 17 tuổi Hứa Thư đứng ngoài cổng biệt thự.
Cô vừa mới mất cha, muốn gặp mặt ông chủ của cha để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.
Toàn thân ướt sũng, khuôn mặt thanh tú của cô gái tái nhợt nhưng đầy bướng bỉnh.
Trước mặt cô dừng lại một chiếc xe Lincoln màu đen dài, từ ghế sau bước xuống một người đàn ông cao ráo, bước đi ung dung.
Anh có nước da tái nhợt, dáng vẻ tao nhã, đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trâm cài ngực gắn đá quý trên bộ vest đen vẫn lấp lánh dưới cơn mưa tầm tã.
Tài xế gọi anh là Phó tiên sinh.
Anh dừng lại trước mặt cô gái, giọng nói lạnh nhạt: "Bao nhiêu tuổi?"
Hứa Thư run rẩy trả lời: "Mười... mười bảy."
Tài xế khẽ nhắc: "Con gái của tài xế Hứa."
Phó tiên sinh trầm ngâm suy nghĩ, không nói gì, chỉ tháo trâm cài áo đưa cho Hứa Thư.
Món quà tiện tay đưa của anh có giá trị liên thành, từ đó, cuộc sống nghèo khổ của cô gái hoàn toàn thay đổi.
Tám năm sau, Hứa Thư với thân phận là giảng viên dạy phiên dịch đã gặp lại Phó tiên sinh.
Người đàn ông ấy vẫn điển trai, nhã nhặn như xưa, tỉ mỉ cẩn trọng như một chiếc đồng hồ cổ điển châu Âu.
Trong mắt anh, cô không tìm thấy chút gợn sóng nào cho thấy anh nhớ ra họ từng gặp nhau.Tin tức nội bộ tiết lộ, Phó Minh Tùy đang tìm một cô gái thích hợp để kết hôn liên minh.
Hứa Thư hoàn thành công việc một cách bình thản, trước khi rời đi, cô lặng lẽ nhét vào tay anh một mảnh giấy
【Tiên sinh, ngài có muốn thử điệu nhảy nhanh và chậm của Scotland không?】
Sau đó họ gặp nhau vài lần, rồi đi đăng ký kết hôn.
Phó Minh Tùy chỉ muốn tìm một người vợ ngoan ngoãn để đối phó với gia đình, và Hứa Thư hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của anh.
Nhưng sau khi kết hôn, cả hai kính trọng như khách khiến anh có chút hụt hẫng.
Khi người vợ dịu dàng luôn thích dính lấy anh bỗng bắt đầu thường xuyên ra ngoài, thậm chí không về nhà qua đêm, Phó tiên sinh bắt đầu thấy bất an.
Anh từ chối tài xế, tự mình lái xe đến trường nơi Hứa Thư làm việc.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của vợ, anh viện cớ: "Em mấy hôm nay không về nhà..."
"Con mèo nhớ em quá, rụng cả lông rồi."