Ba năm sau.

Đại học Giang Thành.

Hứa Thư vừa kết thúc một tiết học, từ chối lời mời ăn trưa của sinh viên lớp tự chọn, vội vàng đi đến chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

"Viola!" Giọng nữ ở đầu dây bên kia nói tiếng phổ thông không chuẩn, đầy nhiệt tình: "Tối nay nhất định cậu phải dẫn tớ đi ăn ở nhà hàng Ý mà cậu nói đó nhé, tuần sau tớ về rồi!"

Viola là tên của Hứa Thư khi học ở Ý, sau khi về nước giảng dạy, cô vẫn tiếp tục dùng cái tên đó. Những người gọi cô như vậy thường là bạn bè quen khi du học. Còn bạn bè trong nước thì vẫn quen gọi cô là "Tiểu Thư".

Người ở đầu dây bên kia là cô gái tên Susanna mà Hứa Thư quen khi du học ở Ý, rảnh rỗi không có việc gì, đến Trung Quốc chơi với cô một chuyến. Trước đây cô từng thuận miệng nói rằng ở Giang Thành có một nhà hàng Ý khá ngon, có thể hợp khẩu vị với những người Ý không quen ăn uống ở Trung Quốc. Kết quả là Susanna đã ghi nhớ điều đó và nhất định phải đi nếm thử một lần.

"Được." Hứa Thư lướt nhanh lịch trình tối nay trong đầu rồi mỉm cười đồng ý

Giọng cô trong trẻo dịu dàng, qua điện thoại nghe cũng khiến người ta thấy vui vẻ. Susanna bên kia điện thoại hào hứng 'chụt chụt' hôn cô mấy cái.

Buổi tối, sau khi tan làm Hứa Thư thấy Susanna lái xe tới đón mình. Ngoài cô ra, trong xe còn có một người đàn ông khác. Đó là một người bạn trên mạng trong nước của Susanna tên là Dung Dã, họ từng gặp một lần và đã cùng nhau ăn tối ba người.

Hứa Thư lên xe, mỉm cười chào hỏi hai người

"Viola, mau mở chỉ đường đi." Susanna với mái tóc xoăn dày buộc cao đuôi ngựa, hoa tai lớn lắc lư theo từng cái gật đầu của cô: "Tớ không thể đợi được nữa rồi!"

"Nhìn xem cậu đói đến mức nào kìa." Hứa Thư mở chỉ đường lên, lấy một thanh socola trong túi đưa cho cô: "Ăn tạm cái này trước đi."

" Cô Hứa" Dung Dã ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại mỉm cười chào cô: "Chào cô."

Hứa Thư mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp lại.

Tiếng Trung của Susanna không thông thạo lắm, nên khi ăn ba người trò chuyện bằng tiếng Ý. Vì thế cô ấy rất thoải mái buông lời chê bai nhà hàng được xếp hạng cao này.

"Không ngon, quá bình thường." Cô ấy lẩm bẩm nhanh: "Vio, nói thật đi, có phải là tệ hơn nhiều so với món chúng ta ăn ở Naples không?"

"Đúng thế, thua xa luôn." Hứa Thư cười phụ họa: "Ở đây không có loại lò nướng gạch, hương vị chắc chắn không thể chính tông được."

Susanna tiếc nuối vì không được ăn món ngon trong tưởng tượng, cắn ống hút mà ủ rũ.

"Susanna, sau lần so sánh này, khi về Ý ăn lại pizza Margherita, cậu sẽ thấy nó ngon hơn đấy." Dung Dã là người đàn ông có EQ cao, mỉm cười dỗ dành cô.

"Hứ, tớ không thích pizza Margherita, thích kiểu Sicily hơn." Susanna càu nhàu một câu, mắt đột nhiên đảo một vòng, rồi cười hỏi: "Eros, cậu có biết Vio thích ăn gì không?"

Vừa nghe vậy, Dung Dã liền có chút ngại

"Anh vẫn chưa có cơ hội dùng bữa riêng với cô Hứa." Anh nói khẽ: "Làm sao mà biết được chứ."

Lúc này Hứa Thư mới nhận ra, bữa ăn này chẳng phải vì đồ ăn. So với một bữa ăn đơn thuần, nó giống như một buổi xem mắt hơn. Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên ghế sofa.

Dung Dã cảm nhận được ánh nhìn của cô, nâng tách trà lên nhấp một ngụm để che giấu, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn lộ rõ ý cười.

Thật ra ai cũng là người thông minh, có những lời không cần nói rõ cũng có thể hiểu được

Susanna nắm lấy tay Hứa Thư, hào hứng hỏi: "Vio, cậu thấy Eros thế nào?"

Hứa Thư khẽ cười không đáp, trong đầu đang tính toán làm sao để từ chối khéo lời mai mối này. Cô không trách Susanna đã không báo trước mà giới thiệu bạn trai cho mình, cô gái người Ý mang trong mình mười phần đơn thuần và nhiệt tình...

Thấy cả hai người bạn của mình đều độc thân, nếu một bên có ý với bên kia, đương nhiên cô ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội mai mối đầy thiện chí này.

Huống hồ gì, Dung Dã thực sự là một người đàn ông có điều kiện rất không tồi.

Chỉ là... bản thân cô không thể.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thư vẫn quyết định nói thật

"Eros đương nhiên là người rất ưu tú" Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Vừa anh tuấn lại lịch thiệp, còn trẻ mà đã lập được studio riêng..."

"Nhưng tôi đã có người mình thích rồi."

Dung Dã và Susanna đều đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nhưng không ngờ lại vì lý do này.

"Viola," Susanna mở to đôi mắt đẹp: "Cậu chẳng phải đang độc thân sao?"

"Đúng là độc thân." Hứa Thư gật đầu: "Nhưng tớ có người mình thích."

"..." Susanna không hiểu lắm: "Cậu đang theo đuổi anh ta à?"

"Không có." Hứa Thư hơi ngẩn ra, một lát sau lắc đầu cười: "Tôi đã nhiều năm không gặp anh ấy rồi."

Tính từ buổi diễn thuyết ở London, đã hơn ba năm rồi.

"Cái gì? Nhiều năm không gặp?" Susanna tròn mắt: "Vậy mà cậu vẫn còn thích anh ta à?"

Cô nói thẳng không kiêng dè: "Đây là đơn phương sao? Anh ta cũng thích cậu không? Hai người bị ép xa nhau à?"

Vấn đề Susanna hỏi rất nhiều, Hứa Thư không ngại, kiên nhẫn và thành thật đáp: "Không phải đâu."

"Anh ấy không biết tôi, chỉ là tôi đơn phương thích anh ấy."

"Ả? Đây đúng là đơn phương sao?" Susanna kinh ngạc: "Người không thấy được, không chạm vào được, còn chẳng quen biết thì thích làm gì? Đến nhu cầu sinh lý cũng không đáp ứng được!"

Cô ấy sống cởi mở, nghĩ gì nói nấy, lại dùng tiếng Ý nên càng không kiêng dè.

"Su!" Dung Dã mặt đỏ bừng, vội ngăn lại: "Đừng nói nữa."

" Cô Hứa thích ai, đó là quyền tự do của cô ấy."

Susanna không nói thêm gì nữa, nhưng khuôn mặt non trẻ rạng rỡ vẫn hiện rõ vẻ bối rối khó che giấu. Cô ấy rõ ràng không hiểu, làm sao trên đời lại có người đơn phương yêu một người chẳng hề quen biết mình.

Nhất là người làm chuyện đó lại là một người ưu tú như Hứa Thư.

"Su." Hứa Thư nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: "Người tôi thích đúng là không thể đáp ứng nhu cầu thể xác, nhưng lực lượng tinh thần cũng quý giá như vậy."

Cô không biết Susanna có thể hiểu được cảm xúc này không, cô chỉ đơn giản là muốn nói cho cô ấy biết.

Nhưng là người Trung Quốc giống nhau, Dung Dã lại có thể hiểu được thứ tình cảm thầm lặng kín đáo này. Anh nhìn vào đồng tử sâu thẳm của Hứa Thư, không kìm được mà cảm thán: " Cô Hứa, xin cô hiểu cho, tôi thật sự rất tò mò."

"Người có thể được cô đối đãi như trân quý, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào."

Đồng tử Hứa Thư hơi lay động, cô chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì. Nói rõ ràng mọi chuyện rồi, thì tiếp theo cũng không còn ngại ngùng nữa.

Dung Dã lấy lý do cả hai cùng ngành, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau để xin cách liên lạc của Hứa Thư. Giống như việc cô kiên trì thích một người "không quen biết mình", thì Dung Dã cũng không định từ bỏ dễ dàng.

Hứa Thư thoải mái cho số liên lạc và chấp nhận lời mời kết bạn của anh ấy.

Ba người đều biết điều, không nói chuyện tình cảm nữa mà chuyển sang chủ đề khác.

Khi buổi ăn gần kết thúc, Hứa Thư vừa chuẩn bị đứng dậy đi rửa tay thì vô tình nhìn thấy quản lý mặc vest đen của nhà hàng đích thân dẫn hai người đàn ông lên lầu vào phòng riêng.

Nhà hàng được trang trí lộng lẫy, trần nhà được bao phủ bởi những đèn tròn tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Một chùm sáng chiếu lên đỉnh đầu người đàn ông, dáng người cao gầy mặc bộ vest màu be nhạt, tựa như được viền bởi một lớp ánh sáng vàng.

Phó Minh Tùy nghiêng đầu nói chuyện với người bạn bên cạnh, khuôn mặt mang theo nụ cười hiếm thấy, chỉ thấy nửa gương mặt nhưng các đường nét thật hoàn mỹ.

Thì ra... khi anh cười lại đẹp như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh cười.

Hứa Thư ngẩn người trong giây lát, các ngón tay đặt trên đầu gối cũng khẽ co lại. Việc có thể tình cờ gặp Phó Minh Tùy ở đây giống như trúng một tấm vé số không lớn không nhỏ, đủ để khiến người ta ngẩn ngơ hồi lâu, rồi khẽ mỉm cười.

"Vio." Susanna gọi cô: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Hứa Thư lắc đầu, đứng dậy: "Tớ đi rửa tay một chút."

Lần này là thực sự đi rửa tay, cô không định làm điều gì thu hút sự chú ý nữa.

Sau khi quay lại, Dung Dã đã gọi phục vụ đến thanh toán xong.

"Thật là." Hứa Thư dở khóc dở cười, giọng nói dịu dàng mang theo chút trách yêu: "Nói trước là tôi mời mà."

"Lần sau cô mời riêng Susanna vậy." Dung Dã mỉm cười: "Đàn ông có mặt mà ăn ké thì sao lại để phụ nữ trả tiền chứ."

Dung Dã cố ý thể hiện bản thân, nói một cách không cho phép phản bác, Hứa Thư cũng đành bỏ qua, đổi lời mỉm cười: "Là tôi ăn ké bữa của anh rồi."

"Nếu cô Hứa cảm thấy ngại." Anh ta ngừng một chút, chậm rãi nói: "Lần sau có thể mời lại."

Ồ, thì ra là đang đợi cô ở chỗ này. Vị Dung tiên sinh này đúng là có chút mưu lược, chỉ tiếc là cô không có hứng "đấu chiêu" với anh ta.

Hứa Thư vẫn giữ nụ cười tao nhã thường thấy, nhưng không hứa sẽ mời lại.

Dung Dã có chút thất vọng, cũng hơi ngại ngùng, lúc này chỉ thầm cảm thấy may mắn vì Susanna chưa thạo tiếng Trung, không hiểu được lời bày tỏ ẩn ý của anh và sự từ chối của Hứa Thư.

"Đúng rồi, cô có nghe nói đến 'Cảnh Huy' chưa?" Dung Dã cố ý chuyển chủ đề, tiện miệng hỏi một câu.

Hứa Thư khẽ cứng người, theo phản xạ ngẩng mắt nhìn về cánh cửa phòng riêng nơi Phó Minh Tùy vừa bước vào.

"Trời ạ, ai mà không biết Cảnh Huy chứ, tôi còn nghe nói đến ở Ý nữa kìa."

"Đúng vậy, Cảnh Huy kết nối quốc tế, mấy năm nay huy động được rất nhiều vốn nước ngoài, kinh doanh ngày càng lớn mạnh, trụ sở chính ở Giang Thành."

"Eros, anh nói thẳng ra đi." Susanna nhướng mày, hỏi thẳng: "Sao tự dưng nhắc đến Cảnh Huy? Anh đâu phải kiểu người rảnh rỗi nói chuyện vu vơ đâu."

Dung Dã hơi ngượng ngùng cười, rồi mới nói: "Tôi có một người anh họ làm việc tại trụ sở Cảnh Huy."

"Nghe nói gần đây Cảnh Huy đang đàm phán với một doanh nghiệp Ý về một vụ sáp nhập, định thuê ngoài một đội ngũ phiên dịch..."

Nếu studio của anh ta được tham gia vào... thì một phi vụ này đủ ăn cả năm rồi.

Hứa Thư lắng nghe rất chăm chú, như đang suy nghĩ điều gì.

Rồi khi Dung Dã nhìn sang, cô khéo léo thể hiện chút ngưỡng mộ và ngạc nhiên.

"Cô Hứa." Quả nhiên người đàn ông mắc câu, mắt sáng lên hỏi ngay: "Cô có hứng thú với dự án này không?"

"Ồ" Hứa Thư mỉm cười nhẹ nhàng: "Ai mà lại không hứng thú với công ty như Cảnh Huy chứ."

Chỉ có điều, so với công ty, điều cô quan tâm hơn là người lèo lái của nó.

Khi Phó Minh Tùy bước ra khỏi phòng riêng để hút thuốc, trong thoáng chốc anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Nhưng chỉ là chuyện trong vài giây mà thôi.

Bóng lưng mảnh mai với mái tóc buộc cao biến mất nơi đầu cầu thang, anh cũng thu lại ánh nhìn. Cảm giác có chút quen mắt, như thể đã từng gặp ở đâu đó. Nhưng cũng có thể là do dáng người cô gái đó đẹp, thu hút, nên mới gây ảo giác.

Anh không nghĩ nhiều, những ngón tay thon dài bật bật lửa, trong âm thanh thanh thoát, làn khói thuốc mờ nhạt cuộn lên giữa các ngón tay. Phó Minh Tùy không quen hút thuốc trong nhà.

Chỉ cần anh cử động, cả phòng người sẽ phải nháo nhào theo phục vụ, khách sáo, quá phiền phức. Nhưng rất nhanh đã có người đến tìm.

"Phó tiên sinh" Kiều Việt đứng phía sau anh cách vài bước, nhẹ giọng nói: "Mọi người trong phòng đang đợi ngài."

"Giải tán đi." Phó Minh Tùy thản nhiên nói: "Không cần lãng phí thêm thời gian nữa."

Kiều Việt theo anh mười năm, đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói. Phó tiên sinh không hài lòng với đội ngũ hôm nay.

Vài ngày lại trôi qua, Kiều Việt vào văn phòng báo cáo công việc xong, nhìn gương mặt góc cạnh rõ nét của Phó Minh Tùy, lòng lại bắt đầu dao động.

"Phó tiên sinh." Anh ta thăm dò: "Trước đây studio tên là 'Đông Dương' lại gửi đến một bản kế hoạch nữa, tôi thấy lần này cũng tạm được..."

"Kiều Việt." Phó Minh Tùy ngắt lời, giọng điềm tĩnh pha chút trêu chọc: "Studio đó có người thân cậu à?"

Trợ lý theo anh mười năm, không thể không hiểu phong cách làm việc của anh.

Bị nhìn thấu, Kiều Việt ngượng ngùng cười, thành thật thừa nhận: "Ông chủ Đông Dương là em họ tôi."

Nói dối lấp liếm trước mặt Phó tiên sinh là vô ích, anh luôn nhìn thấu lòng người.

"Dựa vào quan hệ thân thích để đi cửa sau." Phó Minh Tùy lắc đầu: "Không giống tác phong của cậu."

"Phó tiên sinh, em tôi nài nỉ nhiều lần, tôi chỉ giúp nó hỏi thử thôi..." Kiều Việt ngượng ngùng cười: "Nhưng bản kế hoạch lần này thực sự có trình độ."

Nếu không, anh ta cũng không dám gan lớn như vậy, lại dám thử sau khi Phó tiên sinh từng từ chối.

"Kiều Việt." Phó Minh Tùy nhàn nhạt nói: "Tôi không thích lãng phí thời gian."

Kế hoạch lần trước bị anh từ chối còn rất tệ, trong vỏn vẹn một tuần, có thể tiến bộ gì vượt bậc?

"Phó tiên sinh, tôi không bao giờ đùa giỡn trong công việc." Kiều Việt vội nói: "Đội ngũ Đông Dương có thêm một nữ phiên dịch mới, bản kế hoạch lần này do cô ấy chấp bút."

Phó Minh Tùy hơi nhướn mày như có điều suy nghĩ.

Anh biết Kiều Việt sẽ không đùa giỡn trong công việc, lại càng không ép buộc đẩy người không có năng lực lên bằng quan hệ, nên... chỉ thêm một người, lại có thể tạo ra sự thay đổi lớn như vậy sao?

Điều này thực sự khiến anh có đôi chút hứng thú.

Dưới ánh mắt hơi lo lắng chờ đợi của Kiều Việt, Phó Minh Tùy gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói: "Để đây đi."

"Tôi sẽ dành thời gian xem thử."

Đối với cấp dưới, anh xưa nay vẫn luôn khá rộng lượng.

Phó Minh Tùy không quá để tâm việc nhân viên dùng quan hệ để giúp người quen đi cửa sau, nhưng yêu cầu công việc của anh cực kỳ cao, không quan trọng bắt đầu ra sao, chỉ nhìn vào năng lực và kết quả.

Điều này, Kiều Việt hoàn toàn hiểu rõ.

Cho nên anh cũng hiểu rằng việc giới thiệu lần này, thực chất đang mạo hiểm rất lớn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play