Đầu thu tháng mười, tại Đại sảnh trung tâm Westminster ở London.

Phòng hội nghị có sức chứa hai nghìn người vì sự xuất hiện của một người mà bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, gần như chật kín không lối đi.

Công việc an ninh tăng lên đột ngột, nhưng kiểm tra vẫn nghiêm ngặt. Nhờ thẻ thực tập mà thầy giáo cho, Hứa Thư đã thành công lẻn vào hậu trường của đại sảnh trung tâm.

Evani là một người thầy hiền hòa và chu đáo. Khi học trò của ông bày tỏ sự hứng thú với buổi thuyết giảng hôm nay về chủ đề môi trường, ông cũng không do dự chia sẻ mối quan hệ của mình.

“Viola, vé vào buổi giảng của Phó tiên sinh rất khó lấy được, giờ này cũng không kịp nữa.” Ông đưa thẻ làm việc cho cô: “Dùng cái này lẻn vào hậu trường mà xem.”

Cái gọi là bất ngờ ngoài ý muốn, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hứa Thư hai tay nhận lấy, liên tục cảm ơn: “Thầy ơi, cảm ơn thầy… Nhưng sao thầy biết em muốn nghe buổi thuyết giảng của Phó tiên sinh?”

“Em đã sưu tầm nhiều bài báo cắt về Phó tiên sinh như thế, rõ ràng là thích ngài ấy rồi.” Đôi mắt sau cặp kính của Evani cong lên: “Hiếm có cơ hội thế này, thì đi xem đi.”

Người Ý có thói quen luôn treo chữ “thích” và “yêu” trên miệng, thể hiện một cách tuỳ tiện và bốc đồng, nghe cứ đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước vậy.

Hứa Thư hiểu rõ cái “thích” trong lời của Evani là sự ngưỡng mộ, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng. Dù sao thì ở nơi góc khuất không ai có thể nhìn thấu, chỉ có cô mới biết “thích” của mình không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ.

Còn có… nhiều điều hơn nữa… không thể tưởng tượng

Hứa Thư chỉ biết cơ hội là khó có được, cô đã đi chuyến bay sớm nhất từ Naples đến London.

Một mỹ nhân phương Đông kín đáo và tinh tế, dọc đường đã thu hút ánh nhìn của không ít người, huống hồ hôm nay cô còn đặc biệt ăn diện. Mái tóc đen dài đến eo dày dặn, dưới hàng lông mày đen là đôi mắt đào hoa, con ngươi sáng long lanh, khuôn mặt trứng ngỗng rất đúng chuẩn, nhỏ nhắn trắng trẻo, lại thêm phần khí chất dịu dàng.

Hứa Thư không phải kiểu mỹ nhân rực rỡ, tính cách hướng ngoại, cô như một chiếc bình sứ thanh hoa cổ kính, khiến người ta nhìn mãi không chán.

Chỉ là sau nửa ngày vất vả, “bình sứ” cũng có phần lấm lem bụi đường.

Cô vội đi nên quên mang dù, bị cơn mưa phùn lất phất ở London làm ướt lớp áo khoác dày, chỉ còn biết may là hôm nay mặc nhiều. Nếu không thì đã lạnh đến thấu xương rồi.

Ngay cả tóc cũng bị ướt một chút, đuôi tóc đen nhánh óng ánh nước, Hứa Thư rút một chiếc khăn lụa từ túi áo khoác ra làm dây buộc tóc, rồi vội vã bước vào đại sảnh trung tâm.

Phải nhanh lên một chút, cô sợ không kịp lúc Phó Minh Tuỳ xuất hiện.

Từ lần gặp thoáng qua năm mười bảy tuổi, cô đã năm năm không gặp lại anh.

Hứa Thư không có vé vào chỉ có thẻ làm việc, cần đi qua hành lang dài ở hậu trường mới đến được phòng hội nghị. Nhân viên công chức ở các cơ quan sự nghiệp châu Âu vốn lười biếng, giữa buổi chiều cũng chẳng có ai, tự nhiên cũng không ai nghi ngờ thân phận của cô.

Hứa Thư không gặp trở ngại nào, bước nhanh qua hành lang cho đến khi đi ngang một phòng nghỉ nào đó, nghe thấy vài tiếng trò chuyện vọng ra từ cánh cửa khép hờ

“ Phó tiên sinh, nếu đã chuẩn bị xong rồi, thì chúng ta có thể ra ngoài.”

Đáp lại anh ta là một giọng nói trầm thấp, điềm đạm: “Được”

Chỉ một chữ thôi, cũng đủ để Hứa Thư nhận ra rõ ràng đó chính là người khiến cô hồn phách vấn vương.

Phó Minh Tuỳ… chỉ cách cô một cánh cửa, sắp sửa bước ra đây

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Hứa Thư liếc nhìn ly Americano đá trên tay mình. Cô biết mình nên nhanh chóng đi vào hội trường, nhân lúc họ chưa ra thì lẻn vào trong, nghe xong buổi thuyết giảng rồi lập tức rời đi, không nên gây ra rắc rối gì...

Nhưng cô thật sự rất muốn để Phó Minh Tuỳ nhớ đến mình

Con người một khi có ham muốn, thì sẽ trở thành con quái vật không biết thỏa mãn

Mà hiện tại, cơ hội đang bày ra trước mặt cô

Hứa Thư mím môi, cầm chặt ly giấy trong tay, lùi lại mấy bước. Cô chăm chú nhìn cánh cửa khép hờ, khi nó bị đẩy ra từ bên trong, vài bóng người lần lượt bước ra, cô lập tức chính xác tìm thấy bóng hình quen thuộc nhất

Sau đó giả vờ hấp tấp, nhanh chân xông về phía trước. Ly Americano đá trong tay liền hắt vào nửa bộ vest của người đàn ông.

“Trời ơi!” Người đàn ông người Anh đi cạnh Phó Minh Tuỳ lập tức nổi giận: “Chuyện gì thế này?! Này cô! Cô đang làm gì vậy?!”

“Xin, xin lỗi!” Gương mặt vốn trắng trẻo của Hứa Thư vừa bị mưa lạnh làm đông, vẻ giả vờ hoảng loạn lại càng khiến cô trông mong manh, đáng thương: “Tôi là thực tập sinh tới hội trường, xin lỗi, tôi gây ra rắc rối rồi…”

“Chỉ một câu ‘gây rắc rối’ mà xong à? Cô gây ra phiền toái lớn rồi!”

“ Phó tiên sinh, làm sao bây giờ, không có đồ dự phòng để thay thế.”

Chỉ là đến tham gia một buổi thuyết giảng thương nghiệp cũng không phải đến tham gia một bữa tiệc tối sang trọng, ai lại đi chuẩn bị hai bộ quần áo chứ ?

“Không sao.” Phó Minh Tuỳ lên tiếng, thản nhiên phẩy tay: “Áo vest đen nhìn không ra vết bẩn, tìm thứ gì che phần cổ tay là được.”

“Bellen, đừng trách cô ấy nữa.”

Cái từ “cô ấy” đó, tất nhiên là chỉ Hứa Thư, người mới gây ra chuyện.

Thiếu nữ khẽ cắn môi, âm thầm sinh ra một chút áy náy. Thật sự phải xin lỗi, khiến áo của anh vừa bẩn lại vừa ướt.

Bellen đang nổi giận đùng đùng cũng ngại không tiếp tục mắng Hứa Thư nữa, tất nhiên, chẳng ai để ý rằng cô vẫn đứng bên cạnh chưa rời đi

“Phó tổng” Thư ký của Phó Minh Tuỳ lục tìm trong cặp công văn, vẻ mặt khó xử: “Không có gì để che tạm cả.”

Tuy nói vest đen thì không sao, nhưng phần cổ tay áo sơ mi trắng của Phó Minh Tuỳ cũng bị nhiễm đen, rất bắt mắt. Lên sân khấu như vậy thì không được, chính sự thất lễ với tất cả mọi người có mặt.

Trong chốc lát, vài cặp lông mày cau lại vì khó xử, ngay khi Bellen định hoãn lại mười phút để sai người ra ngoài mua áo sơ mi thì một giọng nói nhút nhát vang lên

“Tôi, tôi có khăn lụa…”

Hứa Thư vừa nói vừa tháo khăn lụa trên đầu xuống. Mái tóc đen mượt xõa xuống, ôm lấy khuôn mặt tinh xảo dịu dàng, đến cả Bellen mặt mày hung dữ cũng ngây ra một chút.

Vẻ đẹp thì không phân biệt ranh giới quốc gia

Đổi một cách nói khác, được thấy mỹ nhân Đông phương tuyệt sắc như thế này ở đây, càng thêm kinh diễm.

Hứa Thư đưa chiếc khăn Hermes màu vàng kem của mình qua, đôi mắt đen long lanh nhìn Phó Minh Tuỳ: “Có được không ạ?”

Dùng khăn lụa buộc tay áo lại, cũng coi như không quá lôi thôi. Phó Minh Tuỳ không nói gì, đưa tay lên trước mặt cô.

Tay người đàn ông từ cổ tay đến đốt ngón đều thon dài đẹp đẽ, một động tác đơn giản cũng đủ khiến tim Hứa Thư lệch mất nửa nhịp.

Cô cụp mắt, giơ tay giúp anh buộc khăn lụa lại. Biết họ cần lên sân khấu gấp, cô hành động dứt khoát, thắt một nút thắt đẹp mắt.

“Cảm ơn.” Cùng với hai từ vang lên mạnh mẽ, vài bóng người đã nhanh chóng đi xa

Hứa Thư đứng yên tại chỗ, nhìn dáng người cao gầy ở giữa. Mọi người đều vội vàng, chỉ có anh là luôn điềm tĩnh ung dung

Từ những năm tháng thanh xuân dài đằng đẵng đến khi đã trưởng thành như bây giờ, suốt năm năm trời, đây là lần Hứa Thư ở gần Phó Minh Tuỳ nhất

Tuy nhiên là lừa mà có được.

Nghĩ đến tiếng “cảm ơn” từ Phó Minh Tuỳ, cô khẽ nhếch môi, thấy mình thật xấu xa. Rõ ràng là cô làm chuyện không tốt, vậy mà người nói cảm ơn lại là anh.

Lúc này Hứa Thư đang đứng trong hành lang dài phía sau sân khấu, một đầu là hội trường ồn ào náo nhiệt, đầu còn lại là màn mưa mỏng cô vừa bước vào. Cô mím môi, không chút do dự quay đầu lại, chạy vào trong mưa một lần nữa

Lần này, đến cả khăn lụa buộc tóc cô cũng không còn. Hứa Thư đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị ướt hơn, nhưng bất ngờ thay, trời đã tạnh mưa và nắng lên

Lấy tốc độ nhanh nhất, cô bắt xe đến con phố đi bộ gần đại sảnh trung tâm, bước vào một cửa hàng đồ nam cao cấp quen thuộc mua một chiếc áo sơ mi. Chiếc áo sơ mi trắng có họa tiết chìm nhẹ đúng cỡ của Phó Minh Tuỳ, rất hợp với anh.

Bản thân làm bẩn áo của anh, thì phải bồi thường

Tuy rằng những thứ của Phó Minh Tuỳ, cô gần như chắc chắn là không đủ khả năng để bồi thường đúng giá trị

Năm năm trước, một món quà tùy tay của anh cũng đủ làm cuộc sống của cô trời đất đảo lộn

Hứa Thư rất biết thân biết phận. Cô chỉ là muốn xin lỗi.

Thời gian diễn thuyết chỉ có một tiếng, Hứa Thư mua xong áo sơ mi, bắt xe quay lại hậu trường, thời gian vừa đúng lúc. Thực ra có thể đến sớm hơn một chút, nhưng hôm nay là cuối tuần ở London, đoạn đường ngắn cũng tắc kinh khủng.

Hứa Thư ép mình điều chỉnh nhịp thở gấp gáp, đứng bên ngoài phòng nghỉ của Phó Minh Tuỳ lặng lẽ chờ đợi, nhìn kim đồng hồ đếm thời gian anh xuống sân khấu

Năm phút sau, từ đầu bên kia hành lang hậu trường truyền đến tiếng khen đầy kinh ngạc: “ Phó tiên sinh, buổi thuyết giảng hôm nay thật quá thành công, tôi thay mặt công ty xin chân thành cảm ơn ngài…”

Đó là tiếng cảm kích của Bellen, ngày càng đến gần

Hứa Thư theo phản xạ đứng thẳng người, nhìn về phía nhóm người đang đi tới. Dường như trên đời này chẳng có việc gì khiến anh phải vội vàng, trong trận mưa như trút nước ngày hôm đó, tài xế cầm ô bên cạnh, anh cũng vẫn bước đi thong thả như vậy.

Cho đến khi bước đến trước mặt cô.

Khung cảnh hiện tại dần chồng lên ký ức, Hứa Thư mới nhận ra họ đã đến gần rồi.Trên cổ tay buông xuống của Phó Minh Tuỳ vẫn còn buộc chiếc khăn lụa màu hạnh của cô.

“Cô gái.” Bellen thấy cô, có chút ngạc nhiên: “Sao cô vẫn còn ở đây?”

Tất nhiên anh nhớ cô là cô gái vừa gây ra chuyện lúc nãy. Chỉ là bây giờ tâm trạng vui vẻ, giọng điệu cũng dịu đi nhiều

“Tôi muốn xin lỗi Phó tiên sinh” Hứa Thư giọng dịu dàng, giơ túi đựng áo sơ mi lên trước mặt họ, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt: “Xin lỗi, tôi đã làm bẩn áo sơ mi của ngài.”

Phó Minh Tuỳ cúi mắt liếc cô một cái. Im lặng khoảng một hai giây, anh mới nói: “Vào đi.”

Đường nét khuôn mặt và ngũ quan của người đàn ông đều rõ ràng sắc sảo, mang theo khí chất nho nhã thanh lịch như một học giả. Ngoại hình trời ban quá đỗi nổi bật, chưa kể đến gia thế và xuất thân. Dù anh luôn thể hiện thái độ hòa nhã lễ độ, nhưng sự xa cách cao quý ấy vẫn vô thức toát ra từ trong xương tủy.

Hứa Thư căng thẳng đến mức gần như không thở nổi, mấy giây chờ đợi sau khi lấy hết dũng khí bắt chuyện với anh, máu như chảy rần rần khắp cơ thể. Đầu ngón tay, ngón chân đều tê rần. Cô khẽ thở ra một hơi, vội vàng theo vào.

Phó Minh Tuỳ hơi nhấc cổ tay lên, thư ký đã tháo chiếc khăn lụa xuống. Anh quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng ngược sáng gầy gò mà cứng cáp, toát ra khí chất uy nghiêm không cần nổi giận.

“Tiểu thư.” Thư ký thấy Hứa Thư bước vào, mỉm cười đưa lại khăn lụa: “Cảm ơn cô, may mà có chiếc khăn của cô.”

“Không sao, vốn dĩ là lỗi của tôi…”

Hứa Thư nhìn bóng lưng Phó Minh Tuỳ, một lần nữa đưa chiếc sơ mi tới: “Đây là để bồi thường cho Phó tiên sinh”

“Tiểu thư, cô tên là gì?” Thư ký không nhận lấy áo mà chỉ mỉm cười hỏi

Hứa Thư hơi sững người, nhẹ giọng trả lời: “Hứa Thư.”

Cô có chút hồi hộp xen lẫn mong đợi, không biết liệu Phó Minh Tuỳ có nhớ tên cô hay không. Nhưng có lẽ tên cô quá phổ biến, người đàn ông sau khi nghe xong cũng không hề có phản ứng gì.

“Được rồi, cô Hứa.” Thư ký nhẹ giọng nói: “Phó tiên sinh nói là không cần dùng đến mấy thứ này.”

“Áo sơ mi hiệu này không rẻ, cô gái thực tập như cô kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, ngài ấy dặn cô nếu còn đổi trả được thì mau đem trả lại đi.”

Là một người trưởng thành và có địa vị, đây có lẽ là sự quan tâm vô thức của Phó Minh Tuỳ. Tim Hứa Thư khẽ thắt lại một cái.

Một lúc sau, cô cố gắng mỉm cười: “Vậy, cảm ơn Phó tiên sinh.”

Chiếc áo sơ mi không thể tặng đi, chiếc khăn lụa thì đã lấy lại. Tên cô như một cây kim rơi xuống biển, không hề gây ra gợn sóng nào. Tưởng rằng mình khôn khéo dùng chút mưu mẹo, nhưng thực ra lại khiến sự kỳ vọng của bản thân trở nên thảm hại hơn.

Hứa Thư biết mình đã quá vội vàng. Lúc này, cô vẫn chưa đủ thích hợp để xuất hiện trước mặt anh. Những đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt ve vải áo sơ mi mềm mại, cô chìm trong dòng suy nghĩ miên man.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play