Món ăn trong quán ăn riêng có hương vị vô cùng chuẩn vị, vừa thơm ngon mà không bị ngấy, cho dù không ăn cùng cơm cũng không cảm thấy quá mặn nồng, nặng vị.
Mùa này là thời điểm thích hợp nhất để ngâm rượu mơ , ông chủ đích thân mang lên một bình rượu mơ đặc chế, pha thêm đá lạnh. Hứa Thư nhấp một ngụm, cảm thấy rượu này còn ngon hơn cả đồ ăn.
Hơn nữa rượu nhẹ, không dễ khiến người ta say, có thể yên tâm mà uống một cách thoải mái.
Có lẽ vì Phó Minh Tùy sau khi hỏi câu hỏi kia thì không tiếp tục gặng hỏi gì nữa, trong lúc dùng bữa cũng chỉ trò chuyện nhẹ nhàng về những chuyện khác, nên bữa ăn này với Hứa Thư xem như khá dễ chịu.
Cảnh tượng “ăn mà không thấy ngon” cô tưởng tượng trước đó đã không xảy ra, như vậy đã đủ khiến cô cảm thấy an ủi rồi.
“Anh không thể uống một chút rượu này sao?” Hứa Thư rót một ly nhỏ rượu mơ, đẩy về phía anh, giọng nói vừa rụt rè vừa dịu dàng: “Hàm lượng cồn không nhiều… cũng có thể gọi tài xế thay mà.”
“Vị cũng khá ngon.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT