Hứa Thư cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy. Nếu không thì, sao cô lại có thể lên xe của Phó Minh Tùy chứ?
Không gian bên trong xe kéo dài rất rộng rãi, hương thơm khuếch tán trong xe là mùi chanh bạc hà, dưới nhiệt độ điều hòa vừa phải càng thêm sảng khoái dễ chịu. Nói sao nhỉ, đây đúng là một môi trường cực kỳ dễ chịu, dễ chịu hơn gấp trăm lần so với việc chen chúc trên tàu điện ngầm vào ngày hè oi bức.
Thế nhưng, Hứa Thư lại cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Từ khóe mắt, cô không kiềm được liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh im lặng không nói lời nào, chỉ cảm thấy hàng triệu con kiến đang bò trong mạch máu mình.
Chỉ là... có chút hối hận.
Cũng không biết mười phút trước mình lấy đâu ra dũng khí, lại có thể đồng ý lời mời "tiện đường đưa cô về" của Phó Minh Tùy, còn ngồi vào hàng ghế sau cạnh anh ấy.
Có phải quá vội vàng rồi không?
Hứa Thư có chút bực bội, khẽ cắn môi bằng hàm răng trắng như sứ của mình.
"Không thoải mái sao?" Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng, giọng nói như hòa vào màn đêm, lạnh nhạt mà bình tĩnh: "Có phải điều hòa mở lạnh quá không?"
"Xin lỗi, Phó tiên sinh." Tài xế phía trước rất tinh ý: "Tôi sẽ chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút."
"Không... không phải." Hứa Thư hơi sững người, vội vàng nói: "Tôi không lạnh."
"Vậy à?" Phó Minh Tùy khẽ cười: "Tôi tưởng cô mặc váy sẽ lạnh."
Mặc dù anh nói vậy, nhưng ánh mắt lại chưa từng liếc nhìn đôi chân nhỏ trắng như sứ dưới váy công sở của cô, quả thực là một quý ông đúng nghĩa.
"Không lạnh, nhưng... rất cảm ơn sự quan tâm của Phó tiên sinh." Hứa Thư khẽ liếc mắt, không bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện: "Cảm ơn... vì ngài đồng ý đưa tôi về nhà."
"Giờ này rất khó bắt xe."
"Không cần cảm ơn, chỉ là việc nhỏ thôi."
Phó Minh Tùy khẽ mỉm cười, nhưng cảm xúc trong mắt lại rất nhạt, đúng là anh thật sự không để tâm chuyện nhỏ này.
Hứa Thư vừa mừng vì bản thân không bị anh nhìn thấu, lại không tránh khỏi chút hụt hẫng
Cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói như thì thầm với chính mình: "Sự giúp đỡ của ngài giúp tôi có thể về nhà sớm hơn một tiếng."
"Một tiếng đồng hồ, đủ để làm được rất nhiều việc."
Phó Minh Tùy lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cô gái ngồi sát mép cửa sổ trông như đang sợ điều gì đó, dáng người mảnh mai duyên dáng nhưng căng cứng, như thể bên dưới vẻ ngoài đoan trang là một linh hồn cuồng nhiệt bị kìm nén.
Dáng vẻ cố gắng kiềm chế điều gì đó như thế này... thật thú vị.
Phó Minh Tùy hiếm khi cảm thấy hứng thú, liền nói thêm một câu: "Đúng thật, năng lực làm việc của cô rất tốt."
Hứa Thư hơi sững người, lại quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn đường chớp nháy ngoài cửa sổ khiến đôi mắt dưới hàng lông mày dài của người đàn ông càng thêm sâu thẳm, ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Phó Minh Tùy: "Chuyện tối nay, Kiều Việt có nói rồi."
Anh tự nhiên đang nói đến chuyện bữa tối.
"Tôi cười nói với cậu ấy..." Anh dừng lại một chút, giọng có chút trêu chọc: "Làm việc bao nhiêu năm rồi mà còn không chu đáo bằng một tiểu cô nương."
Bị anh gọi đùa là "tiểu cô nương", Hứa Thư không nhịn được đỏ mặt.
"Không phải đâu." Cô không muốn nhận công, giọng lí nhí như muỗi: "Chỉ là tôi tình cờ đi cùng bạn đến nhà hàng đó, bạn tôi là người Ý, thấy không ngon..."
"Tôi nói là phương án giải quyết sau đó." Phó Minh Tùy bình thản nói: "Gợi ý của cô rất hay."
Tim Hứa Thư đập thình thịch, trong đầu như pháo hoa ngũ sắc nổ tung.
Được Phó Minh Tùy công nhận vốn đã là chuyện như mơ, huống gì là... được công nhận trực tiếp trước mặt.
"Phó tiên sinh." Hứa Thư bất giác dấy lên một luồng dũng khí, trong tim trống đánh liên hồi, khẽ hỏi: "Ngài nhớ tôi sao?"
Phó Minh Tùy khẽ ừ: "Bản chỉnh sửa đề án dự án làm khá tốt."
Đề án mà Đông Dương nộp sau đó khiến anh chú ý đến cái tên "Hứa Thư" xuất hiện thêm trong phần ký tên, nên dĩ nhiên anh biết người đó chính là cô. Thật ra mấy người còn lại chỉ là phụ họa, chỉ có thể làm những việc cơ bản mà thôi.
"Tôi... tôi tên là Hứa Thư." Cô không nhịn được lên tiếng, trong giọng nói có chút hy vọng yếu ớt: "Ngài còn nhớ không?"
Phó Minh Tùy liếc nhìn cô một cái, mấy giây sau mới nói: "Thứ Hai, từng gặp trong phòng họp."
Dù không để nhóm phiên dịch tự giới thiệu, nhưng tài liệu họ nộp lên anh vẫn xem qua. Anh đâu có mất trí nhớ, làm sao có thể chỉ hai ngày ngắn ngủi mà đã quên.
Trong lòng Hứa Thư chợt "lộp bộp" một tiếng, giống như bánh xe đang chạy trên đường bằng phẳng bỗng vấp phải một viên đá nhỏ, khẽ xóc nãy một cái.
Chiếc xe đã chạy tới khu ký túc xá nhân viên Giang Đại nơi cô ở.
"Phó tiên sinh, tôi đến nơi rồi." Cô gượng cười: "Cảm ơn ngài đã đưa tôi về."
Phó Minh Tùy gật đầu, không nói gì thêm.
Xuống xe, trở lại màn đêm oi bức, Hứa Thư thấy hơi buồn.
Cô biết hai câu "Ngài nhớ tôi không?" vừa rồi của mình có phần hấp tấp. Giọng nói tràn đầy mong chờ đó đến chính cô cũng nghe ra, Phó Minh Tùy tinh tế như vậy, làm sao lại không nhận ra.
Hứa Thư không muốn thể hiện là mình "có mục đích khác" trước mặt Phó Minh Tùy, nhưng khi vừa có cơ hội ở riêng, cô lại không kiềm chế được bản thân.
Thật ra có gì đáng để hỏi đâu chứ?
Tám năm chỉ chạm mặt hai lần ngắn ngủi, anh chắc chắn không thể nhớ được.
Đi đến ký túc xá Giang Đại là phải đi đường vòng, trên đường quay về Nam Uyển, Bạch Dung gọi điện đến.
Phó Minh Tùy bắt máy, giọng nói dịu dàng từ đầu dây bên kia không vòng vo: "Minh Tùy, cô gái nhà họ Cố sao rồi, mới gặp một lần đã không để ý tới người ta nữa à..."
Ngón tay thon dài khẽ xoa huyệt thái dương, Phó Minh Tùy hơi nhức đầu.
"Mẹ, cô ấy không hợp." Anh nhạt nhẽo nói: "Quá mỏnh manh."
Cô gái trẻ muốn sự lãng mạn, muốn được ở bên, muốn được dỗ dành, nhìn từ góc nào cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của một cuộc hôn nhân liên minh.
"Minh Tùy, mẹ bảo con hẹn hò không phải để liên hôn," Bạch Dung hơi bất lực: "Nhà ta bây giờ quy mô thế này rồi, đâu cần dùng hôn nhân của con làm đòn bẩy tăng giá."
"Nhưng con sắp 35 tuổi rồi, vẫn chưa từng yêu đương... thế là thế nào đây?"
Nói thật thì bà có chút bắt đầu lo lắng rồi.
Thời nay giới trẻ ăn chơi buông thả, vậy mà con trai bà lại giống như một nhà tu hành thanh tịnh, hoàn toàn không có dục vọng.
Lúc đầu, Bạch Dung còn lấy đó làm tự hào, gia đình như họ vốn dễ bị tin đồn tiêu cực bủa vây. Nhưng khi Phó Minh Tùy ngày một lớn tuổi mà vẫn không hề có ý định kết hôn hay yêu đương, bà bắt đầu thật sự lo lắng.
Ngày nay mạng internet phát triển, Bạch Dung sợ anh giống như mấy kiểu trên mạng nói vô tính, đồng tính gì đó. Nỗi lo ấy khiến bà hầu như mất ngủ.
Tất nhiên Phó Minh Tùy không hề biết mẹ anh đã tưởng tượng ra bao nhiêu điều vô lý, anh chỉ biết từ năm ngoái trở đi, Bạch Dung sắp xếp cho anh hết buổi xem mắt này đến buổi khác. Dù phần lớn chỉ là làm cho có lệ, nhưng nhiều đến mức khiến anh bắt đầu thấy chán nản.
Kết hôn hay thậm chí sinh con, đối với anh chỉ là gia vị có cũng được, không có cũng chẳng sao nhưng với gia tộc đứng sau, đó lại là cái gọi là "vật thiết yếu".
"Minh Tùy, Cố Oánh rất thích con, huống hồ ba cô ấy lại là bạn cũ của ba con." Bạch Dung háo hức hỏi: "Hay là tìm cơ hội gặp thêm lần nữa?"
Tình cảm chẳng phải đều là từ tiếp xúc mà ra sao?
“Không cần.” Phó Minh Tùy đưa tay hạ cửa xe, không khí ấm nóng bên ngoài tràn vào luồng mát trong xe.
Anh nhìn ánh đèn lướt qua ngoài cửa sổ, đôi mắt phượng hơi nheo lại: “Không phù hợp.”
Dù giọng điệu ôn hòa, nhưng đã nói không gặp thì tuyệt đối không có cơ hội thương lượng.
Bạch Dung cũng hiểu rõ tính khí con trai mình, chỉ đành nói đến đây dừng
“Được rồi, nếu con không ưng Cố Oánh…” Bà thở dài: “Vậy mẹ đi xem thử tiểu thư nhà khác.”
Phó Minh Tùy không quan tâm: “Tùy mẹ.”
Bạch Dung chọn người, còn anh có xem hay không thì tùy tâm trạng. Suy cho cùng, đặt hi vọng vào hôn nhân của người khác là chuyện nực cười, anh không cần phối hợp làm gì.
Trong tay có mấy dự án đang chạy song song, Phó Minh Tùy cũng chẳng rảnh rỗi để suy nghĩ chuyện cá nhân. Chưa nói đến chuyện khác, bên Goldman đã đủ khó nhằn rồi.
Một công ty bảo thủ, lạc hậu, nhưng có sự kiên trì độc đáo của riêng mình đầy tính lãng mạn, nhưng lại quá cao xa không hợp thời. Cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục bị thâu tóm bởi hiện đại hóa.
Ngay ngày đầu tiên vào làm ở Cảnh Huy, Kiều Việt đã làm thẻ cơm công ty cho mấy người của Đông Dương. Dù bọn họ nhiều nhất chỉ làm việc ở đây khoảng mười ngày, nhưng những thứ cần có vẫn phải có.
Buổi trưa Hứa Thư ăn cơm ở nhà ăn xong, nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng rảnh, liền đi ra từ cửa sau của Cảnh Huy, định đi dạo loanh quanh. Coi như đi tiêu cơm.
Kết quả là vừa mới bước ra, cô đã bắt gặp Enzo đang gọi điện ở cửa sau. Anh ta nói tiếng Ý, nghĩ rằng người khác không hiểu nên cũng không kiềm chế âm lượng, khiến Hứa Thư nghe rõ mồn một.
Enzo hình như đang nói chuyện với các cổ đông khác của công ty, lời lẽ vô cùng gay gắt. Nội dung là chuyện làm ăn, Hứa Thư không học tài chính nên không hiểu hết mấy thuật ngữ chuyên ngành, nhưng cô vẫn nghe ra Enzo không hài lòng với Cảnh Huy.
Anh ta dường như thấy mức lợi nhuận phía Cảnh Huy đưa ra quá thấp, nói với người ở đầu dây bên kia rằng hoặc là dứt khoát từ chối bị thu mua, hoặc tìm một công ty hợp tác khác có lợi hơn.
Hứa Thư lắng nghe đầy suy nghĩ, đến khi Enzo cúp máy quay đầu nhìn thấy cô, cô mới sực nhớ ra mình còn chưa kịp nhúc nhích. Nhưng đối mặt với ánh mắt kinh ngạc rồi lập tức cảnh giác của người đàn ông, cô vẫn không chút hoảng hốt, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cô,” Enzo nheo mắt: “Là cô, phiên dịch nữ đó phải không?”
Khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến người ta khó quên, dù đang bận rộn đủ thứ phiền phức, anh ta vẫn nhớ rõ mặt Hứa Thư.
“Đúng.” Hứa Thư thản nhiên thừa nhận.
Rồi dưới ánh mắt sắc bén bất ngờ của Enzo, cô không nhắc đến cuộc điện thoại vừa rồi mà chỉ đưa chai nước khoáng ướp lạnh trong tay ra: “Tiên sinh, ngài có khát không?”
Vừa rồi gọi điện lâu như vậy, chắc hẳn sẽ khát rồi nhỉ?
Enzo hơi sững người, theo phản xạ nhận lấy chai nước trong tay cô.
Hứa Thư không nói thêm gì nữa, cúi mắt nhìn đồng hồ, mỉm cười: “Đến giờ làm rồi.”
“Tiên sinh, tôi về làm việc đây, ngài cứ từ từ uống nhé.”
Làm sếp thì có thể đến muộn thoải mái, nhưng nhân viên như họ thì không được.
Ngày hôm sau, vào buổi trưa khi đang ăn ở nhà ăn, Hứa Thư nhận được “quà đáp lễ” từ Enzo. Anh ta ngồi đối diện, đặt trước mặt cô hai cốc trà sữa được đóng gói tinh xảo.
“Nghe nói các cô gái trẻ đều thích uống mấy thứ này.”
Enzo nói bằng tiếng Ý, nhưng phát âm lại vụng về một cách bất ngờ, như thể không biết sắp xếp câu từ ra sao: “Cảm ơn cô, hôm qua không nói ra chuyện đó.”
Hứa Thư lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, thấy nhà ăn giờ này chẳng còn ai, mới hỏi lại: “Nói gì cơ?”
Cằm Enzo căng chặt, ánh mắt sắc bén, cứng nhắc nói: “Cô hiểu mà.”
“Enzo tiên sinh, không cần lo lắng.” Hứa Thư mỉm cười: “Tôi không có ai để nói.”
“Hửm?” Enzo sững người: “Cô không phải nhân viên của Cảnh Huy sao?”
Hứa Thư lắc đầu, giọng nói có hàm ý sâu xa: “Không phải, tôi chỉ là nhân viên trong đội phiên dịch thuê ngoài thôi.”
“Cảnh Huy yêu cầu cao lắm, tôi còn chưa có cái phúc đó đâu.”
Nghe cô nói không phải là người của Cảnh Huy, Enzo mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cảm xúc dịu lại, anh ta nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp trước mắt, bản tính lãng mạn trong xương cốt trỗi dậy, không kìm được trêu chọc hỏi
“Như cô xuất sắc thế này mà cũng chưa đủ tiêu chuẩn sao?”
Trước lời trêu chọc có chút lả lơi của Enzo, Hứa Thư chỉ cười mà không đáp. Cô nhanh chóng ăn xong bữa rồi đứng dậy rời đi.
Chỉ là, trong mắt những kẻ có tâm cơ, một nhân viên phiên dịch của Cảnh Huy mà lại “nói chuyện vui vẻ” với CEO của dự án thu mua, thì đúng là vấn đề lớn.
Buổi chiều tối, Phó Minh Tùy nghe được từ miệng Kiều Việt cái “tố cáo” nửa thật nửa giả này. Nói rằng Hứa Thư thân thiết quá mức với người bên Goldman, cô ấy không phải người của công ty, sợ có hai lòng, dễ gây trục trặc trong công việc.
Nghe vậy, Phó Minh Tùy không hề nhíu mày, chỉ hỏi: “Ai nói điều này?”
Kiều Việt ngập ngừng một chút, rồi báo cáo thật thà: “Một nhân viên của Đông Dương, tên là Tô Tinh.”
Ồ, không có ấn tượng gì, nhưng lại đi tố một người trong cùng nhóm ở sau lưng…
Phó Minh Tùy nhếch môi cười nhẹ: “Kiều Việt, đây là ‘chất lượng nhân sự’ mà cậu giới thiệu à?”
“Mấy chuyện vặt vãnh như cạnh tranh ngầm hay đâm sau lưng ở công ty khác nghe thì có thể, nhưng cần phải trình lên tôi à?”
“Hay là cậu thấy tôi… rất rảnh?”
Lời dạy bảo nhẹ nhàng mà sắc bén, Phó Minh Tùy mặt không đổi sắc, nhưng Kiều Việt thì toát cả mồ hôi lạnh theo sống lưng.
“Phó tổng, tôi không… tôi không có ý đó.” Anh ta biện giải đầy luống cuống: “Chỉ là có chút lo lắng.”
“Đã nghi thì đừng dùng, đã dùng thì đừng nghi. Lẽ đạo lý này còn cần tôi dạy cậu sao?”
Phó Minh Tùy tiếp tục ký giấy tờ ‘soạt soạt’, đầu không buồn ngẩng lên: “Tìm dịp bảo với em họ cậu một tiếng.”
“Tiễn cô Tô ấy đi hộ “
Anh ta ghét nhất kiểu người thích mách lẻo sau lưng, dù là khi đi học hay sau này đi làm.