• Nguồn: Wikidich
● Truyện tớ đăng tải chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup ạ.
Văn án:
Dụ Nhiên thầm thích thanh mai trúc mã mà chẳng hề hay biết, kết quả dẫn tới thẩm mỹ lệch hướng—mắt nhìn toàn là kiểu “trúc mã bản”.
Lên đại học, cậu mời một học tỷ có gương mặt hao hao trúc mã đi ăn cơm, lại bị đối phương nghiêng đầu hỏi:
“Tiểu học đệ thích chơi Anipop à?”
Một câu khiến Dụ Nhiên bừng tỉnh.
Nhưng thích thì vẫn thích, dám tỏ tình mới là chuyện khó.
Cậu bèn giả vờ thất tình, mượn cớ “người yêu cũ” biên kịch một vở kịch tình yêu cùng trúc mã.
“Thụy ca, em thất tình rồi… anh dỗ em chút đi.”
Chơi bóng, ăn kem, ăn lẩu, mua giày, nụ hôn đầu — từng chuyện từng chuyện, đều làm đủ như một đôi tình nhân chính hiệu.
Dụ Nhiên đinh ninh vở kịch này diễn vô cùng trót lọt, nào ngờ... Trúc mã Sở Thụy lại đóng vai nam chính còn nhập tâm hơn cả cậu, bởi hắn cũng sớm động lòng từ lâu rồi.
---
PS: Song hướng thầm mến, diễn trò giả yêu cuối cùng lại hóa thật, ngọt ngào hằng ngày, vườn trường lãng mạn, sa điêu có chút não động.
Tag: Ngọt văn | Vườn trường | Nhẹ nhàng | Sa điêu | Não động
Góc nhìn chính: Dụ Nhiên (có Sở Thụy hỗ trợ nhiệt tình~)
Một câu tóm tắt: Vì “thất tình”, em liều cả mạng viết kịch bản!
Lập ý: Một chút giả vờ, một chút “diễn trò”, lại trở thành chiếc cầu nối đưa tình cảm đôi bên tiến thêm một bước.