Dụ Nhiên chọn lúc Sở Thụy học xong để lên kế hoạch “hẹn hò”.
Đây vốn là một chuyện rất tốt, cơ hội vàng để vun đắp cảm tình. Thế nhưng... khó ở chỗ, Dụ Nhiên hoàn toàn không biết phải hẹn hò kiểu gì.
Bề ngoài trông như người từng trải, nhưng thực chất từ nhỏ đến lớn chỉ toàn thưởng thức “kiểu Sở Thụy”. Đã thế còn nhất quyết không yêu sớm, nên căn bản không có tí kinh nghiệm yêu đương nào.
Hẹn hò nên làm gì?
Không có đầu mối.
Suy nghĩ trăm đường, cậu ngập ngừng cả một ngày, cuối cùng đưa ra một yêu cầu nghe thì đơn giản, nhưng lại mang nhiều ẩn ý:
“Cậu… chơi bóng với tớ đi.”
Sở Thụy chẳng suy nghĩ gì, lập tức đáp:
“Được.”
Dụ Nhiên: “…”
Chơi bóng thì... bình thường quá. Ngày trước bọn họ cũng chơi suốt đấy thôi, lần này có khi chỉ khiến Sở Thụy nghĩ cậu muốn vận động xả stress sau thất tình.
Một chút "tiến triển tình cảm" cũng không có!
Dụ Nhiên đang đờ người ra vì thất sách, thì Sở Thụy đã tiến tới, đưa tay xoa xoa tóc cậu, dịu dàng hỏi:
“Sao thế? Không muốn chơi bóng à?”
Ánh mắt Sở Thụy lúc này... thật sự khiến người ta không chịu nổi. Như thể đang lo cậu vì thất tình mà buồn bực, trở nên thất thường.
Không phải thấy phiền, mà là đau lòng.
Trong lòng Dụ Nhiên dâng lên một làn sóng tội lỗi nhè nhẹ.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn ôm ngực, nghiêm túc nói:
“Đánh.”
Bóng vừa vào tay, cậu liền gạt luôn cảm giác áy náy sang một bên. Vận động khiến toàn thân toát mồ hôi, tâm tình lại bất ngờ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí uống nước cũng thấy ngọt hơn ngày thường.
Kết thúc, Dụ Nhiên đi tới ghế dài, định khoác áo trở về ký túc xá tắm rửa, thì khóe mắt vô tình quét qua một khung cảnh khiến tim cậu lệch nửa nhịp.
Sở Thụy đang vén áo lau mồ hôi.
Mồ hôi thấm ướt áo, bám lên cơ bụng gọn gàng rõ nét. Từng giọt mồ hôi men theo đường cơ xô lệch mà trượt xuống, lấp ló biến mất ở nơi không thể miêu tả — vừa mơ hồ vừa nóng bỏng.
Dụ Nhiên nhất thời không dời mắt nổi.
Trước đây cậu chưa bao giờ để ý trúc mã của mình có thân hình đẹp thế kia. Lẽ nào do hôm nay ánh sáng đẹp? Hay là… não cậu hỏng thật rồi?
Sở Thụy nhận ra ánh mắt cậu, quay đầu lại, khẽ cười:
“Sao thế?”
Áo đã buông xuống, cảnh tượng vừa rồi chỉ còn lại trong tưởng tượng, nhưng Dụ Nhiên vẫn cảm thấy... chưa đủ!
Thì ra chơi bóng cũng không phải không đúng tí nào.
Cậu còn đang đắm chìm trong mộng xuân ban ngày, Sở Thụy lại bước tới gần, ánh mắt lo lắng:
“Không thoải mái à? Có muốn tớ làm gì giúp không?”
Giọng hắn trầm thấp, khoảng cách lại gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở.
Dụ Nhiên hoàn hồn — nhưng không kịp suy nghĩ, miệng đã nhanh hơn não một bước:
“Nhìn cơ bụng cậu...”
Lời vừa thoát ra, cả người Dụ Nhiên liền cứng đờ.
Trong lòng cậu chỉ còn một ý niệm:
Ha ha, thôi xong. Truy gì mà truy nữa. Di cư sang tinh cầu khác chắc còn kịp…