Dụ Nhiên nhớ lại những năm tháng cấp ba, khi cậu vẫn còn là một cậu thiếu niên vô tư chưa hiểu rõ lòng mình.
Hồi đó, có một lần, cậu từng huých vai trúc mã rồi nói với vẻ thần bí:
“Ê, cậu thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”
Sở Thụy nghiêng đầu liếc nhìn mấy lần, biểu cảm chẳng có mấy hứng thú, chỉ nhàn nhạt đáp:
“…Cũng được.”
Khi ấy, Dụ Nhiên bĩu môi nghĩ bụng: đúng là tên cứng nhắc, ngoài học ra thì đầu óc chẳng chứa được gì khác. Con gái đẹp đến vậy mà cũng không động lòng, chắc trong mắt cậu ta, gái xinh với... bộ xương khô cũng chẳng khác nhau là mấy.
Giờ nghĩ lại, mới thấy mình khi đó ngốc thật.
Không phải Sở Thụy không biết thưởng thức, mà là đã quá quen thuộc với gương mặt ấy rồi — nhìn nhiều đến mức chẳng còn cảm giác nữa.
Bởi vì... lớp trưởng của bọn họ, đôi mắt cong cong khi cười, làn da trắng trẻo, sống mũi thanh tú, thậm chí cả đôi môi hơi hồng như cắn vào... đều giống trúc mã đến ba, bốn phần.
Thật sự là... giống đến mức khiến người ta mơ hồ.
Cậu lại nhớ thêm một chuyện khác, xa hơn chút nữa.
Năm cấp hai, Dụ Nhiên từng suýt nữa gật đầu đồng ý lời tỏ tình của một cô bạn cùng lớp. Khi ấy, cậu chỉ cảm thấy tim mình rối loạn như bị ma xui quỷ khiến, đứng trước vẻ mặt đáng thương, đôi mày hơi nhíu lại của cô bạn ấy, lời từ chối cứ nghẹn mãi nơi cổ họng, không sao nói ra được.
Cậu từng nghĩ, chắc do mình mềm lòng. Không nỡ khiến người ta buồn, nên mới lúng túng như vậy.
Cho đến khi trúc mã đột ngột chạy đến gọi:
“Nhiên Nhiên, về thôi.”
Dụ Nhiên như tỉnh mộng, mượn cớ rời đi, lúc đó mới nói ra được lời từ chối thật lòng.
Giờ nghĩ lại mới hiểu rõ — cái khiến cậu dao động, không phải là đôi mắt ướt nước của người ta, mà là vì ánh mắt ấy... rất giống khi Sở Thụy không vui.
Mày khẽ nhíu, môi hơi mím, vẻ mặt bướng bỉnh đến khiến người ta muốn dỗ dành.
Thì ra, cậu đã lặng lẽ khắc ghi dáng vẻ ấy từ rất lâu rồi.
…
Dòng ký ức như gió mát mùa hè chầm chậm tan đi, Dụ Nhiên hoàn hồn lại, cười cười có chút gượng gạo, gãi đầu nói với đàn chị:
“Mắt chị tinh thật đấy.”
Đàn chị cong môi cười, bắt chước lại biểu cảm của chàng trai vừa rời khỏi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Không có gì đâu.”
Một câu đơn giản thôi, lại khiến lòng Dụ Nhiên như bị bắn trúng mấy mũi tên.
Đúng là… phiên bản nữ của Sở Thụy.