Hai người lặng lẽ trầm mặc.
Không hẹn mà cùng cúi đầu. Không khí giống như dòng nước lặng, không chảy cũng chẳng vỡ òa, chỉ lặng lẽ đè lên lồng ngực.
Dụ Nhiên nắm chặt quả bóng rổ, đầu cúi thấp đến mức như sắp vùi vào ngực áo. Cậu không dám nhìn Sở Thụy, cũng chẳng dám nghĩ đến phản ứng của hắn.
Quả bóng trong tay càng lúc càng nóng, giống như đang cháy âm ỉ — phỏng tay đến mức không chịu nổi.
Ngay khoảnh khắc Dụ Nhiên buông tay, một bàn tay khác đón lấy quả bóng.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Giọng Sở Thụy vang lên ngay bên tai, trầm thấp mang theo chút bối rối rất khẽ:
“…Được rồi.”
Im lặng một chút, hắn lại hỏi, giọng ngập ngừng:
“Nhưng… bây giờ xem lại được không?”
Bây giờ xem lại?
Dụ Nhiên đỏ mặt tới tận mang tai.
Ban đầu việc dùng áo lau mồ hôi sau khi chơi bóng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng từ lúc cậu buột miệng nói “nhìn cơ bụng”… thì không khí liền thay đổi hẳn.
Giờ nghĩ lại, lời nói đó không chỉ ngượng ngùng, mà còn mang theo một chút quá phận, một chút ám chỉ.
Ấy vậy mà… Sở Thụy lại hỏi muốn “xem lại”?
Lời này hắn dám nói, còn Dụ Nhiên thì thật sự không dám nghe.
Trên đường về ký túc xá, cậu gần như không dám liếc Sở Thụy dù chỉ một cái. Đi phía bên trái thì mắt nhìn cây, đi bên phải thì nhìn đất, tuyệt đối tránh đối diện với hắn.
Về đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn nhanh chóng chuồn vào phòng tắm, rửa trôi cái bầu không khí ngượng chết người này. Trong đầu thầm cầu nguyện: Hy vọng sau khi tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện… “nhìn cơ bụng”.
Nhưng đúng lúc cậu toan mở cửa phòng tắm, một cánh tay vươn ra, nhẹ nhàng ngăn lại.
“Vẫn nên xem luôn đi. Vừa vận động xong, cơ bụng rõ hơn.”
Sở Thụy nói, gương mặt… cũng ửng đỏ.
Dụ Nhiên: “…”
Ôi trời đất quỷ thần ơi…
Trúc mã của cậu — vẫn dịu dàng như xưa, thành thật như xưa.
Hắn đã đồng ý với cậu, thì chắc chắn sẽ thực hiện 100%.
Chỉ là… lần này có hơi ngại quá rồi.
Sở Thụy nói xong, lại không chủ động vén áo.
Không khí lập tức rơi vào trạng thái ái muội kỳ lạ.
Dụ Nhiên vốn vừa rút đi chút đỏ trên mặt, giờ thì hai tai lại đỏ bừng như chín mọng.
Chẳng lẽ… muốn cậu tự vén áo hắn lên?
Có phải quá mức thân mật rồi không?
Có phải... quá giống tình nhân rồi không?