Thật ra, Dụ Nhiên vốn không phải kiểu người hay yếu thế hay làm nũng.
Cậu trưởng thành sớm, tính tình cũng hơi ngang, xưa nay không quen dựa dẫm vào ai. Nhưng lúc này đây, cậu lại chủ động dựa vào vai trúc mã, ôm lấy hắn, ngữ khí khàn khàn, mang theo vài phần thâm tình giả tạo.
Tất cả, chỉ là để thử — thử xem giới hạn của Sở Thụy nằm ở đâu.
Ai ngờ... phản ứng của đối phương lại dịu dàng ngoài dự đoán.
Sở Thụy hơi giật mình, cả người căng thẳng như dây đàn. Vai lưng cứng đờ, động tác vỗ nhẹ phía sau lưng Dụ Nhiên cũng dần mất nhịp, tay hơi run, tiết tấu rối loạn. Hắn không lên tiếng ngay, chỉ trầm mặc như đang thật sự cân nhắc điều gì.
Một lát sau, giọng hắn vang lên, rất khẽ, tựa như sợ đánh thức điều gì mong manh:
“Được rồi… Đừng buồn quá, tớ dỗ cậu.”
Dụ Nhiên lập tức nắm lấy cơ hội, giọng khẽ khàng mềm như bông:
“Vậy… cậu có thể bồi tớ nhiều hơn một chút không?”
Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ luôn là bạn thân, nhưng không phải lúc nào cũng dính lấy nhau. Mỗi người đều có vòng bạn bè riêng, có thời gian riêng, cho dù thân nhau đến đâu cũng không phải ngày nào cũng ở cạnh.
Vậy nên lời yêu cầu “bồi tớ nhiều hơn” này, cũng không hẳn là vô lý. Nhưng ẩn ý trong lòng Dụ Nhiên, chỉ mình cậu biết rõ.
Sở Thụy không do dự, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, dứt khoát đáp:
“Ừ. Tớ bồi cậu.”
Dụ Nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. Dưới ánh đèn ký túc xá mờ mờ, khóe miệng cậu khẽ cong lên, nụ cười giấu sau làn tóc đen mềm rủ xuống bên má, không để đối phương thấy được.
Hẹn hò.
Cậu muốn bắt đầu hẹn hò, từng chút một — từng ngày một — dưới danh nghĩa “dỗ dành bạn thất tình”.