Dạo gần đây, Dụ Nhiên gặp phải một chuyện rất lớn.
Cậu phát hiện ra mình... thích trúc mã mất rồi.
Phát hiện ấy đến bất ngờ như cú chạm nhẹ của mùa hè đầu tháng sáu—không có dấu hiệu gì báo trước, nhưng lại khiến tim cậu rối tung cả lên.
Sau cơn chấn động nhẹ nơi đầu tim, cậu lập tức ngồi xuống phân tích tình hình:
Địa lợi có, người kia học cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn cùng phòng ký túc xá. Nghĩ mà xem, sáng sớm mở mắt là thấy hắn, tối ngủ cũng thấy hắn nằm ở giường đối diện, thuận tiện biết bao nhiêu!
Nhưng đáng tiếc, thiên thời thì chẳng có, mà nhân hòa cũng chẳng xong.
Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai. Thế là thiên thời—xù.
Chưa kể, chính cậu trước đây còn hùng hồn tuyên bố: “Tớ thích mấy chị dịu dàng, kiểu kiểu như đàn chị trong câu lạc bộ ấy.”
Thậm chí còn nhờ trúc mã giữ chỗ để mời đàn chị đi ăn một bữa. Nhân hòa—bay màu luôn.
Lần đó, sau khi nhờ Sở Thụy giữ bàn, Dụ Nhiên ngồi chờ đàn chị tới. Khi trông thấy bóng lưng trúc mã rời khỏi nhà hàng, đàn chị bỗng khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi:
“Em thích chơi Anipop à?”
Dụ Nhiên hơi ngẩn người. Cô ấy vừa cười vừa đẹp như ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn, khiến cậu không khỏi ngây ra.
“Dạ? Ý chị là sao ạ?”
Đàn chị nhìn vẻ mặt mơ hồ của cậu, bật cười thành tiếng:
“Chị với bạn em... giống nhau lắm.”
Một câu nói như tiếng chuông gõ “tang”—khai sáng cả thế giới quan của Dụ Nhiên.
Nếu không có lời nhắc nhở đó, có khi đến khi tốt nghiệp, cậu vẫn còn chưa nhận ra:
Mình thích là kiểu trúc mã.
Da trắng, chân dài, ánh mắt dịu dàng, nụ cười như ánh trăng rọi vào tim.
Tình cảm chầm chậm nảy mầm trong lòng, đến khi nhận ra thì đã là một vườn hoa rực rỡ.
---
📌 Chú thích nhỏ:
Anipop là một tựa game ghép hình với hình động vật siêu đáng yêu, đại khái giống Candy Crush, nhưng mà phiên bản... thú bông.