cuộc sống chẳng có gì khác biệt, nhưng với Sương, mỗi ngày lại như mới.

Buổi sáng, khi tiếng gà gáy lan khắp xóm, cô chậm chạp theo bà ra ruộng. Hàng xóm quen mặt dần, gặp cô thì cười, gọi:

“Con bé nhà bà Năm đó hả? Nhìn hiền thế.”

Sương chỉ cúi đầu, lí nhí chào:

“D…ạ.”

Rồi lại ôm cái nón rách che nửa mặt, ngượng nghịu đi sau lưng bà.

Ở ruộng, cô vẫn chưa biết cấy, chưa biết gặt. Chỉ loanh quanh bên bờ, thỉnh thoảng bắt được một chú cua nhỏ thì reo khe khẽ:

“ Khoa… coi… cua…”

Khoa lúc ấy chăn trâu gần đó, nghe tiếng gọi thì chạy sang. Nó đưa tay gỡ con cua khỏi tay Sương, giọng trêu:

“ Nắm kiểu đó nó kẹp cho rách tay đó ngốc!”

Sương chớp mắt, nhìn con cua giơ càng, rồi lại cười hồn nhiên:

“Nó… giỏi.”

Trưa, khi nắng chang chang, bà gọi về nghỉ. Về đến nhà, bà nhóm lửa nấu cơm, khói bếp bay lên thơm mùi rơm khô. Mấy người hàng xóm lại ghé chơi, mang theo rổ rau hay trái bầu:

“Gửi bà Năm ít rau mới hái.”

“ Ờ, cảm ơn nhé. Con bé, lại chào đi con”.

Sương lúng túng nhìn họ, rồi chậm chạp gật đầu:

“Dạ… rau… thơm.”

Mấy bác bật cười, xoa đầu cô:

“ Con bé này ngộ ghê, nói năng gì cũng lạ lạ.”

Chiều xuống, Khoa lại rủ Sương ra mương thả thuyền lá. Hôm nay nó còn bày cô cách buộc cỏ thành con châu chấu. Sương vụng về làm hoài chẳng ra, cuối cùng con châu chấu thành cục cỏ méo xệch. Khoa ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Sương thì nghiêng đầu nhìn, không giận, chỉ chậm rãi hỏi:

“ Nó… bay không?”

“Bay thế nào được! – Khoa cười đến đỏ mặt.”

Tối, trăng sáng như rắc bạc xuống làng. Trẻ con hàng xóm tụ tập ngoài sân, chơi trò rồng rắn lên mây. Khoa kéo tay Sương nhập bọn. Ban đầu cô lúng túng, cứ đi sai nhịp, làm cả bọn cười ầm. Nhưng rồi, khi nắm chặt tay bạn bè, chạy vòng vòng dưới ánh trăng, Sương cũng cười. Nụ cười ngây thơ, chậm chạp, nhưng sáng như chính vầng trăng trên cao.

Khi mọi người đã về, cô ngồi ngoài hiên, nhìn bầu trời đầy sao. Bà lão khẽ hỏi:

“Con thấy vui không?”

Sương thì thầm, giọng trong veo:

“Vui… như sóng…”

Bà chẳng hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm. Chỉ lặng lẽ mỉm cười, để mặc con bé cứ ngồi đó, ôm lấy thế giới bé nhỏ của riêng mình.

Một ngày nữa của Sương lại trôi qua, hiền hòa và chậm rãi như nước chảy qua ruộng đồng

Ngày trôi đi, nắng thêm gắt, lúa ngoài đồng cũng chín vàng rực. Cả làng rộn ràng chuẩn bị mùa gặt. Sáng nào cũng nghe tiếng nói cười từ sớm, tiếng liềm cắt lúa xoèn xoẹt vang vọng khắp cánh đồng.

Bà Năm gùi theo cái liềm cũ, dắt Sương đi. Hôm đó, Khoa cũng có mặt, không chăn trâu nữa mà được cha cho đi gặt phụ. Thằng bé hí hửng khoe:

“Hôm nay tớ làm thợ gặt rồi đó!”

Sương nhìn nó lom lom, chậm chạp đáp:

“ Gặt… vui không?”

“Vui chứ, nhưng mệt lắm.”

Bà Năm cúi xuống, cầm tay Sương đặt lên bó lúa.

“Cắt như vầy nè, kéo xuống một cái.”

Sương thử làm. Tay nhỏ, liềm rung rung, mãi mới cắt được mấy cây lúa. Khoa thấy vậy thì chạy lại, cười:

“Đưa đây tớ làm cho.”

Nói rồi nó gặt lẹ mấy nhát, lúa đổ rạp, xong quay sang trêu:

“ Cậu mà làm chắc đến Tết mới xong ruộng này!”

Sương chẳng giận, chỉ nghiêng đầu, mắt sáng:

“ Lúa… ngã… như sóng.”

Câu nói lạ khiến Khoa sững lại, rồi cười cười, chẳng hiểu sao mà thấy hay.

Giữa trưa, cả nhóm ngồi nghỉ dưới bóng tre. Người lớn trò chuyện rôm rả, trẻ con thì ăn cơm nắm muối mè. Sương cầm nắm cơm, ăn chậm chạp từng miếng, vừa ăn vừa ngắm đàn chim sẻ đậu trên đống rơm. Khoa đưa cho cô một miếng chuối, bảo:

“ Ăn đi, ngọt lắm.”

Sương đưa lên miệng, mắt mở to:

“Ngọt… hơn nước biển.”

Thật ra là rất mặn 

Khoa bật cười, chẳng hiểu sao cô cứ hay nhắc đến “biển” như thể đã từng thấy.

Chiều về, cánh đồng vàng trơ gốc rạ, mùi lúa chín phảng phất trong gió. Bà con gánh lúa về, tiếng cười nói rộn ràng khắp làng. Sương theo bà về, ôm một chồng  bông lúa trong tay, thì thầm:

“Lúa… sáng… đẹp.”

Đêm đó, trăng mùa gặt sáng vằng vặc. Ngoài sân, mấy bác hàng xóm tụ tập đập lúa, tiếng chày thình thịch hòa cùng tiếng côn trùng rả rích. Sương ngồi thu lu bên hiên, gục đầu lên gối, mắt vẫn chăm chú dõi theo. Bà Năm thấy vậy, khẽ bảo:

“ Con bé này, cứ nhìn mãi không chán.”

Một bác hàng xóm cười:

“Nó có cái dáng ngơ ngơ mà dễ thương. Để rồi lớn lên, chắc trai làng mê lắm.”

Sương chẳng hiểu, chỉ ngẩng lên nhìn sao trời, lòng bình yên lạ.

Mùa gặt đầu tiên trong đời người của cô khép lại như thế – chậm rãi, vụng về, nhưng cũng đầy ánh sáng.

Vụ gặt xong, cả làng rộn rã. Lúa đầy bồ, rơm chất thành đống cao như núi. Người ta chuẩn bị lễ hội tạ ơn trời đất. Trống hội vang từ đình làng, tiếng rộn rã lan đi khắp nơi.

Sương chưa từng thấy cảnh đông người như vậy. Hôm ấy, bà Năm dắt cô theo. Từ xa, cô đã ngẩn người: cờ ngũ sắc bay phấp phới, chiêng trống ầm vang, người người đi lại tấp nập. Trẻ con chạy quanh, áo mới sặc sỡ.

Khoa thấy Sương thì chạy lại, mặt hí hửng:

“ Đi hội đi! Hôm nay có múa lân, có hát nữa!”

Sương chớp mắt, ngập ngừng:

“ Hát… là gì?”

“ Hát là hát chứ gì! ”– Khoa cười, kéo tay cô chạy vào đám đông.

Trong sân đình, người ta dựng phường chèo. Tiếng hát vang lên, rộn ràng, tha thiết. Sương đứng ngây ra, đôi mắt mở to. Từng âm thanh như sóng gợn, dội thẳng vào tâm trí. Cô lẩm bẩm:

“Giọng… như nước… chảy.”

Khoa ngạc nhiên, bật cười:

“Cậu nói nghe lạ ghê. Nhưng… ừ, cũng giống nước thật.”

Khi múa lân bắt đầu, tiếng trống dồn dập, lân nhảy lốp bốp, trẻ con hò reo inh ỏi. Sương bị tiếng trống làm giật mình, ôm chặt tay áo Khoa. Thằng bé cười lớn:

“ Đừng sợ! Nó nhảy thôi, không ăn thịt ai đâu.”

Sương khẽ thả lỏng, rồi chậm chạp mỉm cười khi thấy con lân gõ đầu vào tay người lớn để xin tiền lì xì.

Ngoài sân, có chợ phiên. Bà Năm mua cho cô một cái kẹo kéo, vàng óng, dẻo quẹo. Sương cắn thử, vị ngọt dính cả răng, mắt sáng rực:

“Ngọt… như nắng.”

Bà Năm nghe thì cười hiền:

“Con bé này, ví von ngộ thiệt.”

Chiều, khi hội rộn ràng nhất, trai làng thi kéo co, vật nhau ngoài bãi. Khoa hăng hái tham gia, hò hét ầm ĩ. Sương ngồi bên bờ cỏ, ôm bông hoa dại trong tay, vừa xem vừa mơ màng. Gió chiều thổi qua, làm tà áo nâu của cô bay nhẹ, ánh mắt cô xa xăm như thể nghe được khúc hát nào từ biển cả vọng về.

Đêm xuống, hội đốt đuốc, rực sáng cả một vùng. Người lớn uống rượu, trẻ con nắm tay nhau chạy vòng quanh. Khoa kéo Sương vào vòng lửa, hát cùng bọn trẻ. Cô chạy loạng choạng, lúc vấp ngã, lúc bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui lạ.

Đêm hội làng đầu tiên trong đời người của Sương khép lại với ánh lửa còn hằn trong mắt. Cô ngồi tựa vào bà, khẽ nói, giọng trong veo:

“ thiệt… . Vui…”

Bà chẳng hiểu, chỉ xoa lưng cô bé, thì thầm:

“Ừ, miễn con vui là được.”

Sau hội làng, nắng dần dịu, mây đen kéo về. Trời bắt đầu đổ những cơn mưa đầu mùa, trắng xóa cả cánh đồng.

Lần đầu tiên thấy mưa lớn, Sương cứ đứng ngoài hiên, mắt tròn xoe nhìn từng hạt nước rơi lộp bộp xuống sân đất. Từng vũng nước loang rộng, bong bóng nổi lên rồi tan biến. Cô đưa tay ra hứng, lặng lẽ thì thầm:

“  Nước…… thiệt ấm”

Khoa chạy ngang qua, vừa đội nón lá vừa hét lớn:

“ Sương! Đi bắt cá đồng với tớ không?”

Cô ngập ngừng, chưa kịp trả lời thì Khoa đã kéo tay, lôi đi.

Ngoài ruộng, nước ngập lút chân, đục ngầu. Bọn trẻ trong làng hò reo, lội bì bõm, tay cầm rổ, cười vang cả một góc đồng. Khoa cười khoái chí, chỉ xuống nước:

“ Nhìn kìa! Cá rô, cá lóc đó! Bắt đi!”

Sương lúng túng cúi xuống, đưa tay chạm vào dòng nước. Một con cá quẫy mạnh làm cô giật bắn, ngã ngồi giữa ruộng bùn. Bọn trẻ cười ầm. Khoa thì vội chạy lại kéo cô dậy:

“ Không sao đâu, quen rồi sẽ bắt được.”

Sương ngồi bệt, tay nắm bùn chảy qua kẽ ngón, khẽ cười:

 “ Như…nước   vậy … ”

Lần này, cô thử nhẹ nhàng chụp tay xuống. Bất ngờ, một con cá rô mắc kẹt trong rổ nhỏ. Sương ngẩn ra nhìn con cá quẫy, mắt sáng lấp lánh như tìm thấy một bí mật:

“ Bắt được rồi…”

Khoa vỗ tay:

“ Đấy! Thấy chưa! Cậu cũng giỏi mà.”

Cả buổi chiều, hai đứa lội đồng, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Khi mưa ngớt, trời hửng sáng, mặt ruộng loang loáng ánh bạc. Trẻ con ôm cá chạy về, tiếng cười vang khắp đường làng.

Về tới nhà, bà Năm thấy Sương lấm lem bùn đất thì lắc đầu:

“ Con bé này… nghịch chẳng kém ai.”

Sương chỉ cười ngượng, chậm rãi đáp: “

 ”Con… vui lắm bà."

Thật ra là cô chả biết nói sao. 

Đêm ấy, cô nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích trên mái rơm. Mắt khẽ nhắm lại, trong giấc mơ, tiếng mưa hóa thành tiếng sóng biển, nhắc nhở cô về một kiếp cũ xa xăm. Nhưng lần này, trái tim đập rộn ràng, ấm áp, khiến cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.

 

 

 

 

 

 

 

 

-

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play