Ở làng quê nghèo, trẻ con phần nhiều theo cha mẹ ra đồng từ sớm. Sáng ra, tiếng gà gáy là cả làng đã í ới, người ra đồng cắt cỏ, kẻ dắt trâu đi cày. Việc học chữ không phải chuyện ai cũng nghĩ đến.
Người lớn trong làng thường bảo:
“ Con nít chỉ cần biết phụ cha mẹ, biết trồng lúa, chăn trâu là đủ sống cả đời rồi.”
Nhưng may mắn thay, ở cuối làng có ông đồ già tên ông Huỳnh. Ông vốn từng đi học chữ nho thời trẻ, rồi sau này biết ít chữ quốc ngữ. Vợ chồng không con cái, sống bằng nghề bốc thuốc, ông dành buổi chiều mở lớp nhỏ trong gian nhà tranh để dạy trẻ con trong làng biết đọc, biết viết. Không lấy học phí, chỉ mong “có đứa biết chữ thì làng mới sáng lên”.
Người lớn tuy chẳng coi trọng, nhưng nghĩ bọn trẻ đi học vài chữ cũng chẳng hại gì. Thế là vài đứa được rảnh tay, không phải theo cha mẹ ra đồng thì chạy sang nhà ông Huỳnh.
Một buổi trưa, khi Sương cùng bà Năm đi chợ về, gặp ông Huỳnh ngồi nghỉ dưới gốc đa. Ông nhìn thấy con bé nhỏ nhắn, mắt lúc nào cũng ngơ ngác, trong veo như sương sớm, bèn cười hiền:
“ Con bé này lạ ghê, hay ngồi nhìn trời đất. Nó có muốn học chữ không, bà Năm?”
Bà Năm cười xòa, xua tay:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT