Những ký ức
Cảm giác ấy vẫn khó phai nhòa.
Kiếp đầu – là mây trên trời
Thuở xa xưa, Sương từng là một đám mây. Mềm mại, bồng bềnh, phiêu du khắp bầu trời. Cô nhẹ nhàng, không vướng bận, để gió đưa đi. Nhưng mây không ở mãi trên trời, đến lúc cũng phải hóa thành mưa, rơi xuống trần gian.
Kiếp hai – là giọt sương mai
Từ cơn mưa rơi xuống, Sương trở thành một giọt nước nhỏ. Cô nằm trên ngọn lá, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi – khi mặt trời lên, cô tan biến mà chẳng ai nhớ tới. Chính sự mong manh ấy khiến cô ao ước được tồn tại lâu hơn.
Kiếp ba – là dòng suối nhỏ
Kiếp sau, cô hóa thành một con suối trong veo, róc rách giữa núi rừng. Lần này, cô sống lâu hơn, mải miết chảy ngày đêm, ôm ấp bao sinh vật. Nhưng càng đi xa, cô càng bị cuốn vào sông lớn, rồi cuối cùng hòa vào biển cả mênh mông, đánh mất bản thân trong vô tận.
Kiếp bây giờ – là một con sứa
Giữa lòng biển, sau bao kiếp biến hóa, Sương trở thành một con sứa. Thân thể trong suốt, mềm mại, chẳng có não, chẳng có tim. Một kiếp sống ngắn ngủi, mờ ảo, để sóng đưa đi.
Không còn là mây cao vời vợi, không còn là giọt sương lấp lánh, không còn là con suối có tiếng hát. Giờ đây cô chỉ lặng lẽ trôi, đẹp đẽ và mong manh, để lại một vết chích đau rát cho những ai chạm vào.
Biển cả bao la, mênh mông và đẹp đẽ. Sóng từ mặt nước khẽ hắt xuống những vệt sáng lung linh, chiếu lên rạn san hô rực rỡ và đàn cá lấp lánh như mảnh bạc. Dòng hải lưu dìu dặt trôi qua, mang theo hơi thở nhịp nhàng của đại dương.
Giữa bức tranh ấy, có một sinh vật bé nhỏ, mờ ảo, tưởng chừng như chỉ là một bóng nước. Đó là Sương – một con sứa.
khi Sương còn là ấu trùng
Sương được sinh ra từ một quả trứng li ti, trôi lơ lửng trong nước biển. Không có não, không có tim, cô chẳng biết gì ngoài việc để sóng cuốn đi. Cuối cùng, Sương bám chặt vào một tảng đá ẩn mình dưới đáy.
Nhiều năm liền, cô đứng im, bé nhỏ, chẳng ai nhận ra sự tồn tại của mình. Kiếp sống này tĩnh lặng, đơn giản, như một cái bóng giữa lòng san hô.
Khi Sương rời đá, trở thành sứa
Một ngày kia, cơ thể bé nhỏ của cô tách rời, biến đổi. Sương giờ đã khác: một con sứa thật sự, thân thể trong suốt, xúc tu dài buông thả.
Cô không bơi, cũng chẳng chống lại sóng, chỉ trôi theo hải lưu. Giữa ánh sáng lọt xuống mặt nước, thân thể Sương lung linh như một vệt sáng mờ. Đẹp mong manh, dễ tan biến, nhưng ai dại khờ chạm vào xúc tu của cô đều phải rút lui, bởi trong cái mềm mại ấy có giấu nọc độc.
Trôi nổi tự do trong biển sau.
Ngày nối ngày, Sương trôi đi khắp nơi. Không nghĩ ngợi, không buồn, không vui. Đời cô giản đơn: để sóng đưa đi, chờ mồi mắc vào xúc tu, và sáng lên trong những tia nắng chạm đến đáy nước.
Nhiều sinh vật ghé qua, bị vẻ đẹp mờ ảo của cô hấp dẫn, nhưng không ai ở lại. Cô vừa là vẻ đẹp của biển cả, vừa là nỗi đau chợt thoáng qua.
Và rồi tan vào biển cả
đến lúc thân thể mong manh của Sương không còn chịu đựng được nữa. Cô yếu dần, trong suốt đến mức như biến mất. Và rồi, từng mảnh nhỏ của Sương tan vào nước biển.
Không một dấu vết, không một âm thanh, chỉ còn lại biển cả bao la, vẫn đẹp đẽ như ngày cô mới sinh ra.
Nhưng với những ai từng lỡ chạm vào Sương, vẫn còn đọng lại ký ức – ký ức về một sinh vật mong manh, lung linh, và vết chích đau nhói không thể nào quên.
Tan trong nước
Hòa trong biển
Đi đến đâu đó cũng là cuộc đời của cô.
Cảm súc, sự tan biến không biến mất.
Mà cô thì nhớ mãi không quên.