Cả làng dần quen với Sương – cô bé chậm chạp, ít nói nhưng hiền lành. Người lớn thì coi cô như đứa trẻ cần chở che, bọn trẻ thì ban đầu hay trêu chọc nhưng sau lại dần thân quen, bởi Sương chẳng bao giờ giận ai cả.

Người gắn bó với cô nhất là thằng bé chăn trâu tên Khoa. Nó ngang tuổi cô, gầy gò, da đen nhẻm, ngày nào cũng cỡi trâu đi khắp đồng. Khoa lanh lợi, mồm mép nhanh nhảu, khác hẳn với Sương chậm chạp, ít lời. Có lẽ chính vì thế mà nó thích chạy theo cô, cứ như muốn lấp đầy khoảng trống im lặng ấy bằng những câu chuyện không bao giờ dứt.

 Này, Sương, cậu biết không, hôm nay con trâu nhà tớ húc gãy cả hàng rào ông Bảy đấy! – Khoa vừa kể vừa cười ha hả, trong khi Sương chỉ nghiêng đầu, ngập ngừng nói:

“ Húc… đau không?”

"Ha! Cái rào đau, chứ trâu nhà tớ thì cười khì ấy"

Nghe vậy, cô bé khúc khích cười, tiếng cười trong veo như giọt nước mưa. Khoa đỏ mặt quay đi, rồi lại bày thêm trò: thả diều, tắm sông, ném sỏi… lúc nào cũng lôi Sương đi cùng.

Bà lão thì thương Khoa, hay dúi cho nó mấy củ khoai nướng nóng hổi. Đổi lại, Khoa thỉnh thoảng chăn trâu hộ bà, hay giúp Sương gánh nước từ giếng làng. Người lớn trong làng thấy thế, thường nói đùa:

“ Con bé Sương với thằng Khoa, chắc có khi là duyên trời se rồi!”

Sương chẳng hiểu “duyên trời” là gì, chỉ thấy ở bên Khoa thì mọi thứ bớt xa lạ. Khoa ồn ào, còn cô lặng lẽ; Khoa chạy nhảy, còn cô hay ngồi nhìn trời đất. Thế nhưng, cả hai lại chẳng bao giờ rời nhau lâu.

Một buổi chiều, hai đứa ngồi trên gò đất, gió thổi rì rào qua đồng lúa. Khoa thả cọng cỏ trên mặt nước mương, nhìn nó trôi theo dòng rồi bất giác hỏi:

“Sương này, cậu có bao giờ muốn đi xa khỏi làng không?”

Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh hoàng hôn.

“Xa… là… biển à?”

Khoa bật cười, gõ nhẹ vào trán cô:

“ Biển đâu mà biển, tớ chỉ muốn ra chợ huyện thôi!”

Sương khẽ gật, ngón tay nhỏ vân vê bông lúa chín. Trong lòng cô dấy lên một nỗi nhớ mơ hồ – nhớ cái gì đó xa lắm, rộng lắm… nhưng rồi lại tan biến khi nghe tiếng cười giòn giã của Khoa bên cạnh.

Và thế là ngày nối ngày, Sương và Khoa lớn lên cùng nhau, như đôi bạn nhỏ giữa đồng làng mênh mông, một chậm rãi như dòng nước, một lanh lợi như ngọn gió.

Từ sau cái buổi chiều ngồi bên bờ mương, ngày nào Khoa cũng ghé qua tìm Sương. Sáng sớm, khi bà lão còn đang nhóm bếp, tiếng gọi lanh lảnh của thằng bé đã vọng vào cổng:

“ Sương ơi! Đi đồng thôi!”

Sương vẫn còn ngái ngủ, tóc rối bù, nhưng nghe tiếng Khoa thì lại chậm chạp xỏ đôi guốc gỗ, lon ton chạy ra. Bà lão chỉ cười hiền, xua tay:

“ Hai đứa đi cho vui, nhưng coi chừng trâu nó quật nhé!”

Ở ngoài đồng, Khoa thường ngồi vắt vẻo trên lưng trâu, vừa huýt sáo vừa kể lể những chuyện nó nghe lỏm được từ người lớn: nào là ông Ba gặt lúa nhanh nhất làng, nào là bà Năm vừa sinh thêm em bé. Sương thì ngồi dưới gốc tre, tay bứt cỏ, mắt nhìn đồng ruộng mà nghe, chẳng bao giờ chen vào.

Khoa biết vậy, nên nhiều khi nói xong lại tự đáp thay cho cô:

“ Đấy, chắc cậu lại nghĩ “oa, hay ghê” chứ gì?”

Nghe thế, Sương bật cười, khẽ gật gù.

Chiều về, hai đứa lội mương bắt cá. Khoa nhanh tay, chộp lia lịa được mấy con cá rô, cá sặc. Sương thì vụng về, toàn để tuột mất. Nhưng kỳ lạ, mỗi khi Khoa dúi cho cô con cá nhỏ, cá chẳng nhảy loạn, cứ nằm im trong tay cô, như thể nhận ra hơi thở quen thuộc của nước.

“ Cậu đúng là có phép đấy, – Khoa tròn mắt, – cá còn ngoan hơn cả khi ở trong lưới.”

Sương chỉ lắc đầu, đôi mắt trong veo, chẳng biết “phép” là gì. Với cô, cá hiền lành cũng giống như biển hiền lành từng ngày ôm lấy mình ở kiếp trước vậy.

Tối đến, khi cả làng đã lên đèn dầu, bà lão và Sương ngồi trước hiên, Khoa lại chạy sang, tay ôm quả dưa hấu xanh mướt.

“ Bố mẹ tớ bảo mang sang cho bà cháu cậu đấy.”

Bà lão móm mém cười, xoa đầu nó:

“ Con bé Sương mà không có con chơi cùng chắc buồn lắm.”

Khoa ưỡn ngực, giọng chắc nịch:

“Không sao, cháu sẽ chơi với nó cả đời!”

Nghe vậy, Sương nghiêng đầu nhìn Khoa, chẳng hiểu hết câu nói, chỉ thấy lồng ngực nhỏ bé bỗng ấm lên lạ thường.

Và cứ thế, ngày này sang ngày khác, cuộc sống của cô bé Sương chậm chạp mà tròn đầy: sáng theo bà ra đồng, trưa cùng Khoa đùa nghịch, chiều nhặt cá dưới mương, tối ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích.

Mỗi khoảnh khắc đều đơn giản, nhưng lại khiến trái tim trong sáng của một con sứa từng lạc loài biết thế nào là ấm áp của đất liền.

Những ngày kế tiếp cứ thế trôi qua.

Sương sáng sớm theo bà ra đồng, chân trần dẫm lên đất còn ướt sương. Bà cấy lúa, còn cô thì ngồi bên bờ ruộng, lấy tay vốc nước, thỉnh thoảng nghịch những chú nòng nọc bé xíu đang quẫy đuôi. Cô chẳng làm được nhiều, nhưng bà cũng không trách, chỉ bảo:

“Con cứ nhìn thôi cũng được, nhìn lâu sẽ quen ruộng đồng.”

Trưa đến, khi nắng gắt, Khoa lại lùa trâu qua bờ đê, thấy Sương ngồi ôm nón che mặt thì reo lên:

“Này! Ngủ ngoài nắng thế thì đen như than cho coi!”

Sương ngẩng mặt, đôi mắt đen láy nhìn nó, rồi chậm chạp đáp:

“ Than… là gì?”

Khoa cười bò ra ruộng, trâu cũng phì phì hất đầu như cười theo. Sương không hiểu, nhưng nghe tiếng cười ấy, cô cũng mỉm cười theo, chẳng cần lý do.

Chiều xuống, hai đứa rủ nhau ra mương thả lá tre. Khoa khéo léo bẻ thành con thuyền nhỏ, thả xuống nước. Sương thì chỉ biết bóp nát lá trong tay, thả xuống, nó chìm lỉm ngay. Cô bối rối nhìn Khoa.

“Phải khéo, phải nhẹ thì nó mới nổi ” thằng bé cười, chìa cho cô một con thuyền lá đã gấp sẵn.

Sương ôm lấy, mắt sáng rỡ. Con thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt nước, khiến cô nhớ đến kiếp trước… nhớ cảm giác chính mình từng cũng trôi nổi như vậy.

Đêm về, khi trăng lên, cả làng đã ngủ, Sương vẫn ngồi ngoài hiên nhìn lên bầu trời. Cô chậm chạp thầm thì:

“ Trăng… giống… mặt biển.”

Bà lão nghe được, khẽ cười, vuốt tóc cháu:

“Con bé này, nói gì lạ lắm. Nhưng thôi, thấy được trăng đẹp là tốt rồi.”

Sương lại im lặng, đôi mắt trong veo phản chiếu cả bầu trời sao. Trong lòng cô chẳng có gì phức tạp – chỉ thấy thế giới này vừa rộng lớn vừa hiền hòa, và cô chỉ muốn từ từ mà nhìn ngắm nó.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play