Sương  loạng choạng bước thêm vài bước nữa, đôi chân nhỏ lấm đầy bùn đất. Cô nhìn bàn chân mình, vừa lạ lẫm vừa thích thú:

“Đây là… chân của ta sao?”  cô khẽ cười, giọng khàn khàn trong veo như giọt nước va vào đá.

Gió đồng mát rượi luồn qua mái tóc đen rối tung. Cả thân thể cô bé run lên vì sung sướng trước sự sống mới. Không còn cảm giác trôi nổi bất lực, giờ cô có thể tự bước đi, có thể đưa tay chạm vào thế giới.

Mấy con chim sẻ sà xuống ruộng mổ hạt lúa rơi, rồi bay vút lên khi nghe tiếng động. Đôi mắt to tròn của Sương dõi theo, long lanh kinh ngạc:

“Bay… bay được ư? Ước gì ta cũng có thể…”

Cô khụy xuống, tay vẫn nắm chặt bông lúa vàng óng, rồi ngửa mặt nhìn trời. Mặt trời đã lên cao hơn, chiếu sáng cả khu đồng. Ánh nắng đâm vào mắt, chói lóa nhưng ấm áp.

Một ký ức chợt thoáng qua trong đầu: biển sâu âm u, sóng đưa cơ thể trong suốt trôi dạt. Cảm giác lạnh lẽo đó nay bị xóa nhòa bởi hơi đất ấm, tiếng chim, tiếng gió, và ánh sáng chan hòa.

Sương ôm bông lúa vào ngực, khẽ lẩm bẩm:

“Kiếp trước ta chỉ biết có biển… Kiếp này, ta muốn học cách đi, học cách nói, học cách sống như mọi người.”

Xa xa, có tiếng gọi lanh lảnh của bọn trẻ con:

 Ê, con bé kia, cậu là ai thế?

Sương ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô nghe có người gọi mình. Giọng nói kia không phải sóng biển, không phải gió, mà là tiếng con người thực thụ. Trái tim nhỏ trong lồng ngực đập nhanh hơn, vừa hồi hộp, vừa bỡ ngỡ.

Cô siết chặt bông lúa trong tay, đứng im, chưa biết nên đáp lại thế nào…

Sương ngơ ngác nhìn về phía tiếng gọi. Trên bờ ruộng, ba bốn đứa trẻ chăn trâu đứng chống nạnh, tay cầm cành roi dài. Sau lưng chúng, mấy con trâu no cỏ nằm gặm nhai chậm rãi.

Một thằng bé lớn hơn cả hét to:

“ Ê, sao cậu lại đứng giữa đồng một mình thế? Nhà ở đâu?”

Sương chớp mắt, miệng hé ra nhưng chỉ phát được vài âm ngắn:

“ A… ạ…”

Giọng nói trong trẻo nhưng ngập ngừng, như tiếng nước vỡ tan. Đám trẻ bật cười ầm lên.

 “Nó nói ngọng kìa! – một đứa cười khanh khách.”

“Nhìn nó lạ quá, chắc là con bé mới đến làng mình đó! – một đứa khác thì thầm.”

Sương cảm thấy má mình nóng ran. Cô không hiểu rõ sự chế giễu, chỉ biết trong ngực đang có thứ gì đó nhói nhói, rất khác với cảm giác bị xúc tu cá quệt vào ở kiếp trước.

Cô siết chặt bông lúa, rồi chậm chạp lặp lại, từng chữ một:

“Tớ… là… Sương.”

Đám trẻ ngớ người. Một bé gái trong nhóm bước ra, ánh mắt tò mò:

“Sương à? Cái tên nghe giống giọt sương trên lá. Cậu từ đâu đến vậy?”

Sương ngẩng mặt, đôi mắt trong veo như phản chiếu cả bầu trời. Cô ngập ngừng, rồi chỉ tay vào khoảng không xa xăm, nơi biển cả chẳng còn thấy nữa:

“Từ… rất xa.”

Câu trả lời khiến lũ trẻ nhao nhao bàn tán. Có đứa cười, có đứa gãi đầu, có đứa nhìn cô bé nhỏ nhắn với vẻ lạ lùng xen lẫn thích thú.

Một cậu bé trong nhóm chìa tay ra:

“Thôi kệ, từ đâu cũng được. Đi, về làng với bọn tớ. Ở đây một mình thì buồn lắm.”

Sương nhìn bàn tay chìa ra trước mặt. Trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đập dồn dập. Lần đầu tiên trong bao kiếp, cô không còn trôi nổi một mình nữa  _ mà có người muốn dắt đi.

Cô đưa bàn tay lấm bùn của mình lên, run run đặt vào tay cậu bé kia.

Bàn tay nhỏ bé của Sương đặt vào tay cậu bé chăn trâu. Bọn trẻ reo lên, kéo cô rời khỏi thửa ruộng. Chúng đi chân trần, lội bì bõm trên bờ ruộng lầy bùn, vừa đi vừa cười đùa, miệng hát những khúc dân ca mà Sương chưa từng nghe.

Cô chậm chạp bước theo, từng bước vẫn còn lạ lẫm. Nhưng mỗi khi sắp trượt ngã, lại có một bàn tay níu lại, tiếng cười giòn tan bên tai. Một cảm giác ấm áp lạ thường dần lan khắp cơ thể cô.

Ra khỏi đồng, trước mắt là con đường đất dẫn về làng. Hai hàng tre xanh rì rào trong gió, từng con chuồn chuồn đỏ chao liệng trên ruộng nước. Tiếng chó sủa từ xa vọng lại. Tất cả làm trái tim cô rung động dữ dội.

“ Đây… là làng của bọn tớ! – cô bé ban nãy giới thiệu, đôi mắt sáng rực.”

“Kia là ao làng, kia là cây đa, kia là mái đình… – lũ trẻ thay nhau khoe khoang, chỉ trỏ đủ thứ.”

Sương vừa nghe vừa ngẩn ngơ. Mọi thứ đều mới lạ đến mức cô phải lẩm bẩm thành tiếng:

“ Oa… đẹp quá…”

Giọng nói khàn khàn trong veo khiến bọn trẻ phá lên cười, nhưng không còn chế giễu, mà là thân thiện.

Vào tới làng, những mái nhà tranh thấp thoáng trong khói bếp chiều. Người lớn đang cấy, đang gánh nước, đang nhóm lửa. Ai cũng bận rộn, nhưng khi thấy lũ trẻ kéo theo một đứa bé lạ mặt, vài người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.

“Con nhà ai thế kia? – một bà lão chống gậy hỏi.”

Lũ trẻ đồng loạt chỉ tay về phía Sương. Cô giật mình, đôi mắt long lanh bối rối. Trong đầu trống rỗng, không có ký ức về gia đình, không biết phải trả lời sao.

Bà lão bước lại gần, nhìn cô kỹ hơn, rồi thở dài khe khẽ:

“Con bé này… lạ lắm. Như thể từ nơi khác trôi dạt về.”

Bọn trẻ xôn xao. Sương chỉ biết ôm chặt bông lúa trong tay, như một thứ duy nhất ràng buộc cô với kiếp sống mới này.

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play