Kiếp tiếp theo của Sương
Biển cả vẫn hát những khúc ca ngàn đời. Thân thể trong suốt của Sương dần tan biến, hòa vào dòng nước mặn. Linh hồn cô rời khỏi biển sâu, trôi nổi như một đốm sáng mờ, rồi bị kéo vào cánh cửa luân hồi.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một thửa ruộng đầy gió. Làn da ngăm nắng, bàn tay bé nhỏ nắm chặt một bông lúa. Những giọt sương mai còn vương trên lá lúa long lanh.
Lần này, cô không còn là một con sứa mong manh nữa. Cô đã trở thành một đứa trẻ nhà nông, sinh ra trong một làng quê yên bình, nơi cuộc sống gắn liền với đất đai và mùa màng.
Cảm giác khác hẳn: cơ thể nặng nề hơn, không còn trôi nổi nhẹ nhàng. Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực – điều mà ở kiếp trước cô chưa từng có. Âm thanh, mùi vị, hơi thở… tất cả đều rõ ràng và đầy sức sống.
Sương ngẩn ngơ. Sau bao kiếp làm mây, làm giọt sương, làm dòng suối, làm sứa… giờ đây cô lại được làm người. Một kiếp mới đang mở ra, với những vui buồn, khổ đau, và có lẽ cả ước mơ.
Sương còn có thể nói chuyện. Chậm chạp nói: “ A ạ ” Khàn khàn cũng trong veo như nước
Sương vẫn nằm trên cỏ vì không biết đi.
Sương nhìn bầu trời rồi nhìn ra xa. Ở giữa cánh đồng
Ánh nắng ban mai vừa lên, trải một lớp vàng nhạt trên cánh đồng lúa bạt ngàn. Những giọt sương sớm còn đọng lại trên lá lúa lấp lánh như ngọc.
Sương chập chững đứng lên , một cô bé nhỏ nhắn, bàn tay ngăm nắng đang nắm lấy một bông lúa chín. Gió thổi qua, cả cánh đồng lay động như sóng biển, khiến cô thoáng ngẩn người. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ đến kiếp trước – nhớ cảm giác để sóng đưa đi, nhớ sự mênh mông của biển cả.
Nhưng rồi, hơi đất ấm áp dưới chân, mùi lúa non ngai ngái, và nhịp tim đập rộn trong lồng ngực khiến cô nhận ra: đây không còn là biển, và cô không còn là sứa. Là đất liền. Là không khí.
Cô thử bước đi. Ban đầu còn ngượng nghịu, nhưng dần dần chân quen với nền đất mềm. Cô cúi xuống, đưa tay chạm vào đất, bàn tay dính bùn nâu nhưng lại thấy ấm lạ thường. Ở kiếp trước, cô chỉ biết đến cái lạnh của nước biển; còn bây giờ, đất mang lại cho cô một sự gắn bó vững chắc.
Từng điều nhỏ nhặt khiến cô thích thú: tiếng chim sẻ ríu rít trên cành tre, tiếng côn trùng rộn ràng trong lúa, mùi khói bếp xa xa thoảng tới. Tất cả đều xa lạ mà cũng gần gũi, như thể cô đã chờ cả nghìn năm để được chạm vào.
Cầm bông lúa trong tay, Sương thì thầm như trò chuyện với chính mình:
“ Kiếp này… ta đã ngắm nhìn được một nơi đẹp đẽ như này sứa cảm thấy hạnh phúc vô cùng ”
“ Oa thiệt đẹp đẽ ”
“ Kia là mặt trời sao ”
“ Kia là cây sao ”
Trong ký ức nhỏ bé của con sứa
và những ký ức của cô bé
nó hòa quyện làm một với sương.