Mưa rơi rả rích trên mái hiên ngôi nhà nhỏ trong con hẻm cũ. Trời vào đông, hơi lạnh như len lỏi khắp da thịt. Diệp An – cô bé tám tuổi tóc tết bím hai bên, mặc chiếc áo khoác màu đỏ, đôi mắt đen long lanh và ánh nhìn kiên định – đứng chống nạnh trước một cậu bé đang ngồi co ro trong góc tường, tay ôm lấy đầu gối.
Cậu bé đó… là Thiên Bảo.
Và, như thường lệ, cậu lại khóc.
“Lại bị bắt nạt à?” – Giọng Diệp An mang chút bực mình, nhưng ánh mắt thì đầy quan tâm.
Thiên Bảo không đáp. Chỉ rụt đầu sâu hơn vào giữa hai cánh tay, giọng mũi nghèn nghẹn:
“Bọn nó lấy mất cây bút chì… của tớ.”
Diệp An thở dài, ngồi sụp xuống bên cạnh, lấy tay kéo cậu dậy.
“Cậu là con trai mà mít ướt như con mèo ấy. Có mỗi cây bút chì thôi mà…”
“Nhưng… đó là quà sinh nhật mẹ tớ tặng…” – Thiên Bảo lí nhí, đôi mắt nâu hoe hoe nước ngước lên nhìn cô, cái nhìn khiến cô khựng lại một chút. Như một con thú nhỏ bị thương, chỉ cần ai dang tay ra là sẽ vội lao đến nép vào đó.
Cô bỗng thấy mềm lòng. Lúc đó, Diệp An không biết cảm giác đó là gì. Chỉ biết, không thể nào bỏ mặc cậu bé này được.
“Đứng dậy. Đi với tớ.” – Cô kéo tay cậu, dứt khoát.
“Hở… đi đâu…?”
“Đánh nhau.”
•
Mười phút sau, cây bút chì đã nằm trong tay Thiên Bảo. Còn ba cậu nhóc lớp trên thì đang ôm đầu gối ngồi rên rỉ bên cạnh mấy bụi hoa dâm bụt ven đường.
Thiên Bảo nhìn cây bút rồi ngước mắt nhìn Diệp An – cô bé nhỏ hơn mình một tuổi, gò má ửng hồng vì chạy, mái tóc rối và nắm đấm còn nắm chặt.
“Cậu… mạnh ghê.” – Thiên Bảo nói, không giấu được sự ngưỡng mộ.
Diệp An chu môi:
“Tớ tập võ. Con gái phải biết tự vệ.”
Cô ngập ngừng, rồi giơ tay ra:
“Từ giờ trở đi, nếu cậu còn khóc lóc nữa thì đừng có làm bạn với tớ nhé.”
Thiên Bảo hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.
“Không! Tớ hứa tớ không khóc nữa…!”
Nhưng tay cậu vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt ướt nhẹ, long lanh như thủy tinh.
“Tớ sẽ không khóc. Miễn là… cậu vẫn ở bên cạnh.”
Cô bật cười, siết nhẹ tay cậu:
“Vậy thì hứa đi. Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”
•
Năm đó, họ mười và chín tuổi.