“Đêm ở lại… và hơi thở kề môi”

Sau khi thay quần áo và uống trà gừng, Thiên Bảo ngồi co chân trên ghế sofa, ôm chiếc gối mềm như một cậu nhóc ngoan ngoãn.

Diệp An từ trong bếp bước ra, trên tay là một ly cacao nóng. Áo len mỏng màu xám tro khiến dáng người cô thêm mềm mại, tóc buộc cao, vài sợi rơi rũ bên má.

“Cacao này, uống đi. Đừng bệnh đấy.”

“Ừm…” – cậu đón lấy, ánh mắt dừng lại trên cổ áo cô — nơi đường cong làn da mảnh khảnh lấp ló sau cổ len rộng.

Trời vẫn chưa dứt mưa. Đồng hồ điểm 8 giờ tối.

“Tớ nghĩ… về giờ cũng không tiện.” – cậu nói, giả vờ ngó ra cửa sổ.

“Ừ, ở lại đi.” – cô nói gọn lỏn.

“…Hả?”

“Ở lại đây một đêm. Cậu ngủ phòng khách.”

“Phòng khách lạnh lắm. Mà tớ vừa bị ướt mưa… cậu nỡ để tớ cảm lạnh à?” – cậu giả bộ sụt sịt, mắt long lanh.

“Vậy… cậu muốn gì?”

“Ngủ cạnh cậu một đêm thôi.”

“Không!”

“Chỉ là ngủ thôi mà…”

“Không!!”

“Tớ thề sẽ không làm gì, không động vào cậu. Tớ sẽ nằm im như xác chết!”

Diệp An trừng mắt. Nhưng rồi… cô cũng mềm lòng. Như mọi khi.

“Được. Nhưng chỉ tối nay.”

“Yayyyyy!” – cậu giơ tay như trẻ con.

ĐÊM MUỘN.

Phòng Diệp An khá nhỏ. Giường cũng không lớn.

Khi cả hai nằm cạnh nhau, không gian chật hẹp khiến hai cơ thể chỉ cách nhau vài phân.

Ánh đèn ngủ dịu dàng, tiếng mưa ngoài cửa sổ rả rích như ru ngủ.

“Cậu ngủ chưa?” – Thiên Bảo hỏi nhỏ, giọng trầm hơn mọi lần.

“Chưa.”

“Tớ có thể nói thật một điều không?”

“Gì?”

“Tớ nghĩ mình không còn là cậu bé yếu đuối năm xưa nữa.”

Diệp An quay sang nhìn cậu. Khoảnh khắc ấy, mắt chạm mắt, hồn chạm hồn.

“Cậu biết không, mỗi lần cậu nhìn tớ như thế này, tớ cảm thấy như mình sắp mất kiểm soát.”

“Thiên Bảo…”

Cô chưa kịp phản ứng, thì cậu vươn tay, vuốt nhẹ má cô, ánh mắt cháy âm ỉ.

“Đừng sợ… Tớ chỉ muốn chạm vào cậu một chút thôi.”

Ngón tay cậu lần từ má cô xuống xương quai xanh, nơi làn da cô khẽ rùng mình vì lạnh… hay vì điều gì đó khác.

Tim cô đập thình thịch.

Thiên Bảo cúi xuống chậm rãi, hơi thở nóng hổi lướt qua mũi cô, má cô, rồi dừng lại ngay sát bờ môi.

“Tớ đã muốn làm điều này… rất lâu rồi.”

Và rồi — nụ hôn đầu tiên xảy đến.

Không vội vàng. Không mãnh liệt. Mà mềm mại, dính lấy, như kéo dài một xúc cảm đã bị kìm nén nhiều năm.

Môi chạm môi. Hơi thở hòa vào nhau. Cô nghe rõ tiếng tim cậu đập — nhanh, gấp, và thật chân thành.

“Tớ sẽ không vội. Nhưng xin cậu… đừng đẩy tớ ra.” – cậu khẽ thì thầm bên môi cô.

Diệp An siết nhẹ mép chăn. Không trả lời. Cô chỉ… khẽ gật đầu.

Và rồi cậu ôm cô. Dịu dàng. Không vượt giới hạn. Nhưng đủ khiến cô run lên.

📌 Cuối chương:

Nửa đêm. Thiên Bảo vẫn chưa ngủ.

Cậu nhìn gương mặt say giấc của Diệp An, ngón tay khẽ vuốt sợi tóc rũ bên má cô.

“Cậu ấy vẫn nghĩ tớ yếu đuối.”

“Nhưng nếu biết tớ đã đánh nhau suốt bao năm, trở thành kẻ đứng đầu cả trường bên kia thì…”

“… Cậu ấy có còn ôm tớ thế này không?”

“Cậu ấy sẽ ghét… hay sẽ hôn tớ thêm lần nữa?”

“Cậu… đang ôm tôi kiểu gì đấy?”

Buổi sáng.

Ánh nắng dịu xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt hai người đang ngủ cùng một chiếc giường.

Không gian lặng như tờ. Chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cả hai.

Và rồi…

Diệp An tỉnh dậy trước.

Cô cựa nhẹ. Nhưng vừa xoay người thì…

“Ơ…”

Cô chết lặng.

Cả người cô đang bị ghì sát vào Thiên Bảo, mà bàn tay cậu thì… không biết từ khi nào đã luồn qua lớp áo cô, ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Chân cậu cũng… gác lên đùi cô. Áp sát.

Gương mặt hai người gần đến mức… nếu cô cúi xuống một chút, sẽ hôn trúng sống mũi cậu.

Tim cô đập bùm bùm bùm.

“Bình tĩnh… chắc là cậu ta ngủ mơ thôi…”

Cô định nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay cậu. Nhưng…

“Ưm…” – Thiên Bảo khẽ rên, giọng khàn đặc ngái ngủ.

Cậu siết tay lại… ôm cô chặt hơn nữa.

“Đừng đi… ấm quá…”

“Cậu—!!”

“Diệp An…” – cậu mơ màng thốt lên tên cô, trán tựa vào cổ cô, môi vô thức chạm nhẹ vào xương quai xanh.

Cô đông cứng toàn thân.

“Cậu ấy vừa… gọi tên mình? Cậu ấy vừa chạm vào cổ mình… bằng môi?”

“Thiên Bảo… dậy!!”

“Hửm…?” – cậu mở mắt lờ mờ, nheo mắt – “Ơ… mình… đang mơ?”

“Cậu đang ôm tôi như ôm bồ đấy!!”

Cậu ngẩn người. Rồi nhìn xuống vị trí bàn tay đang đặt ngay eo cô, nơi da thịt mảnh mai ấm áp và đầy quyến rũ. Áo ngủ cô hơi bị kéo lên, lộ một khoảng da trắng hồng dưới lớp vải.

“…Ơ…”

“Cậu làm cái quái gì đêm qua hả???”

“Tớ… tớ ngủ mà?! Tớ đâu nhớ gì đâu!!!”

“Biến ngay ra ngoài!!”

Thiên Bảo lập tức bật dậy, tóc tai rối loạn, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Diệp An, cùng ánh mắt long lanh vừa giận vừa xấu hổ của cô, cậu bỗng… mỉm cười.

“Mình ôm cô ấy. Mình áp mặt vào cổ cô ấy. Mình… gọi tên cô ấy trong mơ?”

“Vậy… mình không còn giấu được nữa rồi.”

LÁT SAU – PHÒNG KHÁCH.

Diệp An khoác áo bước ra, gương mặt vẫn đỏ. Cô liếc thấy Thiên Bảo đang ngồi bó gối trên sofa, ánh mắt ủ rũ như cún bị bỏ rơi.

“Này.”

“Ừ… tớ sai rồi…” – cậu rầu rĩ.

“Không phải chuyện đó.”

“Gì cơ?”

“Cậu có nhớ… hôm qua cậu hôn tôi không?”

“Hả—?!” – Thiên Bảo trợn mắt, suýt làm rớt ly nước.

“Chuyện đó… chỉ là cảm xúc nhất thời đúng không?” – cô lặng lẽ hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu siết chặt lòng bàn tay, đứng dậy.

Bước đến gần cô. Rất gần.

“Nếu tớ nói… không phải cảm xúc nhất thời thì sao?”

“Tớ đã chờ suốt mười mấy năm để được chạm vào môi cậu.”

“Và tớ thề, tớ còn muốn nhiều hơn thế…”

“Muốn ôm cậu, giữ cậu, khiến cậu thuộc về tớ.”

Diệp An lùi nửa bước. Tim đập dồn dập. Má đỏ ửng.

“Nhưng cậu yếu đuối, ngây ngô, không dám ra gió còn phải tôi che chở…”

“Là vì tớ muốn ở trong vòng tay cậu lâu hơn. Muốn cậu nghĩ tớ là đứa ngốc cần bảo vệ…”

“Vì nếu tớ mạnh mẽ quá, cậu sẽ rời xa tớ.”

Không gian lặng ngắt.

Diệp An cắn môi. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên — vừa tức, vừa cảm động, vừa… hồi hộp.

“Vậy giờ cậu định làm gì?”

Thiên Bảo tiến lại gần hơn. Cúi xuống.

“Làm điều mà tớ không thể làm lúc còn bé.”

“Tớ muốn hôn cậu một lần nữa. Lần này… là tỉnh táo.”

💋 Và cậu hôn cô.

Không ngập ngừng. Không mơ hồ. Là một nụ hôn thực sự — sâu hơn, đậm hơn, mang theo tất cả những rung động bị dồn nén bao năm.

Tay cậu siết eo cô. Môi cậu cắn nhẹ bờ môi cô. Lưỡi lướt thoáng qua như đòi hỏi được nhiều hơn.

Cô… run rẩy. Nhưng không đẩy ra.

“Cậu ấy… từ bao giờ đã trưởng thành đến thế này?”

📌 Cuối chương:

Điện thoại Diệp An rung lên.

Tin nhắn từ hội bạn cấp ba:

“Nghe nói đầu gấu trường bên dạo này chuyển về lại khu cũ mình đó. Nghe đồn đánh lộn khét tiếng lắm.”

“Tên là gì ấy nhỉ… hình như cũng họ Lục, tên Thiên…”

Cô nhíu mày.

“Lục… Thiên… Bảo?”

Cô nhìn người vừa hôn mình mãnh liệt đến mức chân cô vẫn còn run.

“Cậu… rốt cuộc là ai?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play