“Muốn chạm thử không?”

“Lục Thiên Bảo… là một đầu gấu?”

Diệp An nhìn chằm chằm vào tin nhắn, lòng đầy hoang mang.

Người vừa nấu cháo cho cô khi bị cảm, người hay ngủ gục trên bàn, người mỗi lần bị té đều nhìn cô bằng ánh mắt long lanh như cún con…

Là đầu gấu?

Cô không tin. Hoặc đúng hơn, không muốn tin.

CÙNG LÚC Ở NHÀ – BẾP.

“Cậu muốn ăn gì? Tớ nấu.” – Thiên Bảo đột nhiên hớn hở bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn khăn ngang hông, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.

Khoan đã… CẬU ẤY KHÔNG MẶC ÁO?!?

“Tôi— tôi ăn rồi!!!” – Diệp An lập tức quay mặt, nhưng mắt thì… vẫn không kiểm soát nổi, lén liếc qua vòng ngực rắn chắc, bờ vai rộng, và những giọt nước trượt dọc cơ bụng số 11 như thể quảng cáo nước suối.

“Vậy tôi nấu ăn một mình nhé.” – Cậu lười biếng bước đến bếp, lưng trần xoay về phía cô, vừa xào trứng vừa huýt sáo.

Diệp An toát mồ hôi. Không phải vì nóng — mà vì cậu ta quá kỳ lạ. Quá không giống một Thiên Bảo ngốc nghếch yếu đuối ngày xưa.

“Này…” – Cô nghi hoặc gọi – “Sao hôm nay cậu… tự tin quá vậy?”

Thiên Bảo quay lại, nhếch môi cười, ánh mắt nghịch ngợm đến mức cả bầu không khí như nóng lên mấy độ.

“Vì tôi biết có người đang nhìn trộm tôi đấy.”

“Cậu—!!”

“Muốn chạm thử không?”

“Tôi sẽ ném chảo vào mặt cậu bây giờ!!!”

“Ừm… cũng đáng, nếu sau đó cậu chịu sờ.”

“CẬU—!!!”

Diệp An đỏ mặt quay đi, nhưng rõ ràng cơ thể cô đang có phản ứng thật sự. Tai cô đỏ lên, môi khô lại. Từ khi nào, Thiên Bảo lại có thể khiến cô run rẩy chỉ bằng ánh mắt và nụ cười xấu xa đó?

CHIỀU TỐI – DIỆP AN ÂM THẦM ĐIỀU TRA.

Không chịu được nữa, Diệp An lén vào mạng xã hội lục tìm tin tức.

Từ vài bài đăng, cô tìm được một vài tấm hình.

Một nhóm đầu gấu đang xếp hàng trong bãi xe, phía trước là một thanh niên mặc đồng phục đen, tóc hơi dài, đứng quay lưng nhưng ánh mắt sắc lẹm.

Chú thích: “Lục Thiên Bảo – trùm nhóm 307, đầu gấu đánh 1 chọi 20.”

“Là cậu ấy thật…”

Tim cô như có ai đó bóp nghẹt.

Vậy… từ đầu đến cuối, cậu ta đóng kịch ngây thơ? Vì điều gì?

Diệp An lặng người. Tức giận. Cả một quá khứ cô cứ nghĩ mình mạnh mẽ bảo vệ cậu — hóa ra đều là giả?

ĐÊM – PHÒNG KHÁCH.

Diệp An cầm ly nước đi ra thì đụng ngay Thiên Bảo vừa tắm xong, mặc áo thun trắng mỏng, tóc ướt, mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ.

“Cậu còn định giấu tôi đến bao giờ?”

“Gì cơ?”

“Cậu là đầu gấu đúng không? Lục Thiên Bảo của nhóm 307, đánh lộn thành huyền thoại…”

Thiên Bảo nhìn cô, im lặng mất 3 giây, rồi chậm rãi đặt ly nước xuống.

“Cậu… điều tra tôi?”

“Tôi có quyền biết chứ?”

“Cậu giận à?”

“Cậu thấy tôi nên vui chắc?”

“Tôi giấu vì tôi sợ… mất cậu.”

“Sợ mất tôi?”

Thiên Bảo bước đến gần. Rất gần. Hơi thở cậu nóng phả nhẹ lên gò má cô.

“Cậu từng nói sẽ bảo vệ tôi cả đời.”

“Nên tôi muốn… được ở trong vòng tay cậu lâu hơn nữa.”

“Cho dù là phải giả làm một thằng nhát gan vô dụng.”

Diệp An nhìn vào mắt cậu, lòng hoảng loạn.

“Tôi không biết cậu là ai nữa…”

“Muốn biết không?” – Cậu thì thầm, giọng khàn đặc.

“Hở?”

“Muốn biết tôi thật sự là ai thì để tôi… cho cậu cảm nhận.”

Cậu cúi xuống, hôn lên môi cô lần nữa.

Lần này không dịu dàng như sáng nay, mà sâu hơn, nồng cháy hơn, tay vòng ra sau lưng cô, ép cô vào ngực mình.

“Thiên… Bảo…!”

“Cậu không nên… làm thế…”

“Thế sao cậu không đẩy tôi ra?”

Diệp An run rẩy, cả cơ thể như bị điện giật, lưng cô chạm vào tường, tay cậu đặt sát hông cô, ngón tay hơi siết, kéo nhẹ lớp áo ngủ mỏng manh khiến cô gần như nghẹt thở.

“Tôi sẽ cho cậu thấy, không cần cậu bảo vệ nữa.”

“Vì từ giờ… người bảo vệ cậu, là tôi.”

📌 Cuối chương:

Ngay khi cả hai gần như bị cuốn vào cơn rung động mãnh liệt đó…

Điện thoại Diệp An reo lên. Là mẹ cô gọi, báo rằng một nhóm người lạ vừa xuất hiện gần nhà cũ cô, hỏi thăm về cô và… Thiên Bảo.

Gương mặt Thiên Bảo tối lại.

“Bọn chúng đến rồi à…”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play