“Mưa rơi… và cậu lại gần quá rồi”
Buổi chiều thứ Sáu.
Trời đầy mây, gió se se lạnh, không khí như báo trước một cơn mưa bất chợt.
Diệp An vừa tan học, tay cầm tập bài kiểm tra vừa chấm. Cô hối hả băng qua sân trường thì nghe tiếng gọi phía sau:
“An ơi, đợi tớ với!!”
Cô quay lại — Thiên Bảo chạy tới, tóc rối bù, vẫn mặc sơ mi trắng đồng phục nhưng áo ngoài chưa cài nút, gương mặt tươi rói như thể không hề biết mệt.
“Đi đâu mà hấp tấp thế?” – cô nhíu mày.
“Đi theo cậu chứ còn gì. Về cùng nhau được không?”
“Tuần nào cũng về cùng mà còn hỏi…”
“Thì… hỏi cho giống mấy cảnh phim lãng mạn thôi…”
Cô bật cười, lắc đầu.
Nhưng khi cả hai vừa đi được một đoạn — trời đổ mưa. To thật. Bất ngờ đến mức không kịp chạy.
“Chết, mưa…!”
Cô kéo tay Thiên Bảo, lao về phía một mái hiên nhỏ bên đường, bên cạnh là tiệm sửa xe cũ kỹ đã đóng cửa. Hai người chui vào, đứng sát nhau né mưa.
Hơi thở bốc hơi trong làn nước lạnh.
Thiên Bảo vuốt tóc — nước mưa làm tóc cậu xẹp xuống, bám vào trán. Áo sơ mi trắng dính chặt vào người, lộ rõ từng đường nét cơ thể.
Còn Diệp An thì… cũng không khá hơn. Áo cô dính sát người, chiếc bra mỏng bên trong mờ mờ hiện ra dưới lớp vải trắng.
Thiên Bảo thấy cảnh đó thì đỏ bừng mặt, quay phắt đi, nhưng… lại lén liếc một cái.
“Cậu nhìn đi đâu đấy?” – cô bắt được ánh mắt cậu.
“Tớ… không… không nhìn gì hết! Tớ thề là không cố ý!!”
Cô định phạt cậu bằng cách nhéo tai, nhưng vừa vươn tay thì trượt chân do nước đọng, cô ngã nhào vào người Thiên Bảo.
“Phịch!”
Cậu đỡ lấy cô, hai tay vô thức siết chặt eo cô, cả hai áp sát nhau dưới mái hiên hẹp.
Gương mặt hai người kề sát. Tóc cô nhỏ giọt xuống má cậu. Ngực cô ép vào lồng ngực cậu, ướt sũng, ấm áp một cách kỳ lạ.
Ánh mắt Thiên Bảo như đóng băng trong khoảnh khắc.
“… An.” – Cậu gọi khẽ, giọng trầm đi một nhịp.
“Gì?”
“Cậu lạnh không…?”
“Ừm… cũng hơi.”
Cậu đột ngột cởi áo ngoài, trùm qua vai cô. Cô định phản đối thì cậu đã nói tiếp, giọng khẽ:
“Đừng bị cảm. Tớ chịu lạnh tốt hơn.”
“Nhưng áo của cậu cũng ướt…”
“Không sao. Còn cậu thì…”
Cậu nuốt khan, ánh mắt dừng trên cổ áo cô — nơi làn da trắng lộ ra dưới lớp áo mỏng ướt át, xương quai xanh mảnh khảnh như mê hoặc.
“Tớ không muốn người khác thấy cậu thế này.”
⸻
Sau cơn mưa, cả hai vẫn ướt nhẹp.
Diệp An đưa Thiên Bảo về nhà cô vì sợ cậu cảm lạnh. Nhà vắng — ba mẹ cô đi công tác cuối tuần.
“Cậu thay đồ đi, tôi mượn tạm đồ của ba cho cậu.”
Cô đưa cậu vào phòng tắm, đưa khăn. Nhưng vừa quay đi thì…
“Khoan, An ơi…”
“Sao?”
“Cậu… có thể ở đây một chút không?”
Cô hơi khựng.
“Cậu định tắm, bảo tôi đứng xem à?”
“Không! Không phải… là tớ sợ tắm một mình lúc nhà lạ, tớ… thấy không an toàn…”
“Cậu năm nay mười bảy tuổi rồi đó, Thiên Bảo.”
“Nhưng tớ vẫn là… thằng bé yếu ớt ngày xưa, mà đúng không?” – Cậu nhìn cô, đôi mắt ươn ướt khiến cô mềm lòng.
Cô thở dài, bước lại đưa khăn sát hơn.
“Vậy để tôi lau tóc cho, rồi cậu tự tắm.”
Cô ngồi sau cậu, lau tóc cậu bằng khăn lông mềm. Tóc cậu mượt, thơm mùi mưa và chút mùi sữa tắm nhẹ.
Bất ngờ, cậu quay đầu lại — mặt sát mặt cô.
Hơi thở cậu chạm nhẹ lên môi cô.
“An…”
“Gì?”
“Tớ ướt hết rồi… nhưng tớ nghĩ mình còn… sắp tan chảy vì thứ khác nữa…”
“Thứ gì?”
“…Cậu.”
**
📌 Cuối chương:
Diệp An đỏ bừng mặt, đứng bật dậy.
“Tự tắm đi!! Tôi… tôi đi pha trà gừng cho!”
Cô chạy ra ngoài, tim đập loạn. Còn Thiên Bảo — nhìn theo bóng lưng cô, cười nhẹ.
“Chết thật. Mình lỡ lộ mất một chút rồi…”
“Nhưng không sao. Cậu ấy sớm muộn cũng sẽ biết…”
“… Biết mình muốn nhiều hơn là một cái ôm.”