“Cậu bé mít ướt và lời hứa bảo vệ”

Mưa rơi rả rích trên mái hiên ngôi nhà nhỏ trong con hẻm cũ. Trời vào đông, hơi lạnh như len lỏi khắp da thịt. Diệp An – cô bé tám tuổi tóc tết bím hai bên, mặc chiếc áo khoác màu đỏ, đôi mắt đen long lanh và ánh nhìn kiên định – đứng chống nạnh trước một cậu bé đang ngồi co ro trong góc tường, tay ôm lấy đầu gối.

Cậu bé đó… là Thiên Bảo.

Và, như thường lệ, cậu lại khóc.

“Lại bị bắt nạt à?” – Giọng Diệp An mang chút bực mình, nhưng ánh mắt thì đầy quan tâm.

Thiên Bảo không đáp. Chỉ rụt đầu sâu hơn vào giữa hai cánh tay, giọng mũi nghèn nghẹn:

“Bọn nó lấy mất cây bút chì… của tớ.”

Diệp An thở dài, ngồi sụp xuống bên cạnh, lấy tay kéo cậu dậy.

“Cậu là con trai mà mít ướt như con mèo ấy. Có mỗi cây bút chì thôi mà…”

“Nhưng… đó là quà sinh nhật mẹ tớ tặng…” – Thiên Bảo lí nhí, đôi mắt nâu hoe hoe nước ngước lên nhìn cô, cái nhìn khiến cô khựng lại một chút. Như một con thú nhỏ bị thương, chỉ cần ai dang tay ra là sẽ vội lao đến nép vào đó.

Cô bỗng thấy mềm lòng. Lúc đó, Diệp An không biết cảm giác đó là gì. Chỉ biết, không thể nào bỏ mặc cậu bé này được.

“Đứng dậy. Đi với tớ.” – Cô kéo tay cậu, dứt khoát.

“Hở… đi đâu…?”

“Đánh nhau.”

Mười phút sau, cây bút chì đã nằm trong tay Thiên Bảo. Còn ba cậu nhóc lớp trên thì đang ôm đầu gối ngồi r*n rỉ bên cạnh mấy bụi hoa dâm bụt ven đường.

Thiên Bảo nhìn cây bút rồi ngước mắt nhìn Diệp An – cô bé nhỏ hơn mình một tuổi, gò má ửng hồng vì chạy, mái tóc rối và nắm đấm còn nắm chặt.

“Cậu… mạnh ghê.” – Thiên Bảo nói, không giấu được sự ngưỡng mộ.

Diệp An chu môi:

“Tớ tập võ. Con gái phải biết tự vệ.”

Cô ngập ngừng, rồi giơ tay ra:

“Từ giờ trở đi, nếu cậu còn khóc lóc nữa thì đừng có làm bạn với tớ nhé.”

Thiên Bảo hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.

“Không! Tớ hứa tớ không khóc nữa…!”

Nhưng tay cậu vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt ướt nhẹ, long lanh như thủy tinh.

“Tớ sẽ không khóc. Miễn là… cậu vẫn ở bên cạnh.”

Cô bật cười, siết nhẹ tay cậu:

“Vậy thì hứa đi. Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”

Năm đó, họ mười và chín tuổi.

Lời hứa tưởng như trẻ con. Nhưng Thiên Bảo vẫn ghi nhớ đến tận từng câu từng chữ — như một lý do để sống, để giấu đi tất cả những gì cậu thật sự là… chỉ để được cô mãi mãi nhìn bằng ánh mắt dịu dàng như ngày ấy.

“Cậu sẽ luôn bảo vệ tớ… đúng không, Diệp An?”

“Nhưng lần này… tớ cũng muốn bảo vệ cậu. Theo cách riêng của tớ.”

“Cậu ấy vẫn yếu như ngày nào”

Buổi sáng đầu tuần. Sân trường rộn ràng tiếng nói cười, náo nhiệt như thường lệ. Nhưng ở giữa hành lang tầng ba, giữa đám đông học sinh đang rảo bước, một tiếng gọi vang lên, khiến ai cũng ngoái đầu:

“Diệp An ơiiii… cứu tớ với!!”

Cô gái vừa từ phòng trực ban bước ra liền khựng lại, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt: một cậu con trai cao gần bằng cô, tóc rối, mặt mày tái nhợt, đang ngồi bệt dưới đất, ôm chân với vẻ mặt “em sắp chết đến nơi”.

Thiên Bảo. Lại là cậu ta.

Diệp An nhắm mắt, thở dài.

“Lại bị gì nữa?” – Cô khoanh tay, nhìn cậu bằng ánh mắt như thể mẹ nhìn con trai bảy tuổi bị ngã khi đi dép lê trong nhà.

“Chân… tớ trẹo rồi… chắc gãy mất.” – Thiên Bảo r*n rỉ, đôi mắt long lanh đầy tội nghiệp, tay nắm lấy cổ chân như diễn viên điện ảnh nhập vai.

“Gãy nổi gì mà còn ngồi đây rên được?” – Cô thẳng thắn.

“Thật đó… tớ đi xuống cầu thang thì thấy chóng mặt rồi trượt một cái… giờ đứng không nổi… mà không ai chịu giúp…” – Cậu giương mắt nhìn cô, đôi môi hơi mím, gò má ửng ửng như thể đang cố nhịn khóc.

Một vài học sinh đứng quanh nhìn, thì thầm:

“Trời đất… lại nữa hả…? Hồi tuần trước cũng bị trẹo chân mà Diệp An cõng về…”

“Cậu này yếu thật hay giả vậy trời…?”

Diệp An không nói không rằng, bước tới.

Cô ngồi xuống cạnh Thiên Bảo, đưa lưng về phía cậu:

“Lên đi. Cõng cậu về y tế, nhanh lên.”

“Thật á…?” – Giọng cậu run run như sắp khóc.

“Không thật chứ cõng làm gì?” – Cô gắt nhẹ.

Rồi cậu khẽ đặt tay lên vai cô. Ấm áp. Rồi từ tốn trèo lên lưng cô như đứa trẻ ngoan. Tay vòng qua cổ cô, ôm lấy từ phía sau. Hơi thở cậu chạm nhẹ vào gáy cô. Da cô rùng mình.

“Tớ… nặng không?” – Cậu khẽ hỏi.

“Có xương có thịt mới nặng, gió thổi là bay thì nặng nỗi gì.” – Cô trả lời, dù hơi thở có chút nghẹn.

Cô không biết có phải do nắng buổi sáng hay không, mà cái lưng cô bỗng ấm đến lạ. Hai bàn tay cậu, đặt ở phía bụng cô, cũng siết hơi chặt hơn.

“Cậu lúc nào cũng bảo vệ tớ… tốt thật đấy…” – Giọng cậu vang sát bên tai, dịu nhẹ, mang theo một cảm giác khiến người khác tê dại.

Diệp An bỗng nhận ra… lưng mình nóng ran. Và nhịp tim không còn giữ được bình tĩnh.

Phòng y tế.

Thiên Bảo được đặt nằm ngay ngắn lên giường. Diệp An lấy túi đá chườm vào cổ chân cậu, thở hắt:

“Mai mốt bước cầu thang nhớ nhìn đường, đừng mơ màng tưởng tượng con nhỏ nào đang chạy tới ôm cậu.”

Thiên Bảo bật cười:

“Không cần tưởng tượng… vì nhỏ đó vừa mới cõng tớ về rồi còn gì…”

Diệp An quăng bịch đá vào mặt cậu, mắt trợn lên:

“Còn xàm nữa không?”

Cậu che mặt, cười rũ rượi như một đứa con trai ngốc nghếch dễ thương.

Nhưng khi Diệp An vừa bước ra khỏi phòng… nụ cười ngốc ấy tan biến. Ánh mắt cậu sắc lạnh lại, nghiêng đầu, nhìn xuống đôi chân mình chẳng hề có vấn đề gì.

Cậu nhấc nó lên, xoay xoay cổ chân một cách linh hoạt rồi khẽ nhếch môi:

“Yếu đuối sao? Yếu đuối đâu có được ở gần cô ấy… Còn ‘bất lực’ một chút thì sẽ được ôm, được cõng, được… nằm giường của trường mà cô ấy đắp đá, lau mồ hôi…”

Tay cậu chạm nhẹ lên vùng cổ nơi lúc nãy gò má Diệp An vô tình chạm vào khi cõng.

Chỗ đó… vẫn còn ấm.

“Mỗi lần cậu chạm vào tớ… tớ đều khó chịu chết đi được.”

“Vì tớ không thể chạm lại — theo cái cách mà tớ thật sự muốn.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play