“Một Bảo Ca trong bóng tối”
Đêm thành phố không yên tĩnh như ban ngày. Ở khu phố cuối quận, nơi những quán net lụp xụp mọc lên cạnh nhau, nơi các học sinh cá biệt tụ tập hút thuốc, đánh nhau và “giải quyết ân oán học đường”… có một cái tên khiến bất kỳ ai nhắc tới cũng phải rùng mình: Bảo Ca.
Không ai rõ tên thật của hắn là gì. Chỉ biết, hắn chưa bao giờ thua trong bất kỳ cuộc đối đầu nào. Không cần gào thét, không cần máu me. Hắn bước vào – cả con hẻm im bặt.
Và hôm nay… hắn lại xuất hiện.
•
Một nhóm nam sinh – ba đứa – đang chặn đầu một thằng bé học lớp dưới. Một thằng văng tục, một thằng vừa đá vào xe đạp, còn một thằng thì xốc áo đứa nhỏ lên, đe dọa:
“Mày ngon thì gọi chị Diệp An tới mà cứu…”
“Tao ghét nhất là con nhỏ lớp trưởng tỏ vẻ chính nghĩa. Hôm nay mày phải quỳ xuống xin lỗi tụi tao.”
“Bảo Ca không ra thì tụi tao sẽ xử luôn cái trường mày học!”
“Ồ?” – Một giọng nói cất lên từ đầu hẻm.
Tiếng bước chân chậm rãi. Ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống người vừa tới. Áo sơ mi trắng, tay đút túi quần. Khẩu trang đen che nửa mặt. Mắt đen như đêm, sắc bén như dao lam.
“Gọi tên tao sớm vậy?” – Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhưng rắn.
Cả bọn đứng hình.
“B–Bảo… Bảo Ca?!”
“Chính là tao.” – Người con trai khẽ bước tới. Tay trái kéo khẩu trang xuống.
Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy — nếu Diệp An ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay: Thiên Bảo.
Chỉ có điều, ánh mắt của cậu lúc này… không có chút ngây thơ nào.
•
“Muốn đánh à?” – Thiên Bảo cười nửa miệng, rút điện thoại ra.
“Chọn đi: đánh nhau tay đôi… hay để tao gọi cảnh sát đến cho từng đứa chào ba mẹ?”
“Chết mẹ… chạy!”
Nhưng chưa kịp nhấc chân, cả bọn bị hạ gục trong chưa đầy 30 giây.
Thiên Bảo ra đòn nhanh, dứt khoát, không thừa một cú nào. Đầu gối thúc vào bụng. Cánh tay siết cổ. Một đòn tay chém ngang khiến một đứa ngã xuống. Một đứa khác thì bị đá văng va vào thùng rác.
Mồ hôi nhỏ xuống cổ áo, thấm vào áo sơ mi. Vạt áo dính sát người, lộ rõ những đường cơ bụng sắc nét ẩn dưới lớp vải mỏng. Ánh đèn chiếu xuống, làm da cậu như bóng lên từng giọt mồ hôi lấp lánh. Một tay cậu kéo nút áo cổ ra, cởi bung hàng đầu tiên. Hơi thở gấp. Ánh mắt thì cháy rực lửa.
“Dám nhắc tên cô ấy… là sai rồi.”
“Diệp An là của tao. Đừng có chạm vào.”
•
Mười phút sau, ba đứa nằm gục trong ngõ tối. Cậu trai lớp dưới run rẩy:
“Anh… anh là ai vậy?”
Thiên Bảo quay lại, gương mặt trở về điềm tĩnh. Khẽ vén mái tóc ướt mồ hôi sang một bên:
“Tao chỉ là học sinh lớp kế bên thôi. Hơi yếu một chút.”
“Đừng kể với ai. Nhất là với một người tên Diệp An.”
•
Lúc cậu quay đi, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Đôi vai rộng ấy lại dần lẩn vào bóng tối. Không ai biết, cậu về nhà, đứng trước gương… tháo nút áo ra từng chiếc một, để lộ cơ thể đầy những vết trầy mới.
Tay cậu chạm vào vết bầm ở xương sườn.
“Phải giấu cho kỹ… nếu không cô ấy mà thấy là phiền lắm…”
Cùng lúc đó — Trường học, sáng hôm sau.
Diệp An đi ngang dãy hành lang thì một đứa em lớp dưới vội chạy tới, nói nhỏ:
“Chị An… hôm qua… em nghe người ta nói… có một anh đã cứu em trai chị Tuyết khỏi đám đầu gấu… Nhưng họ bảo… người đó hình như là học sinh trường mình…”
“Và… trông rất giống bạn nam hôm bữa chị hay cõng…”
Diệp An khựng người.
“Thiên Bảo?”
Không… không thể nào. Cậu nhóc đó mà đánh nhau được á? Cõng không nổi ba lô chứ nói gì đánh người?
Nhưng ánh mắt Diệp An thoáng tối lại. Trong lòng như có cái gì đó lăn tăn, không yên.