10

Mạnh Kiều đã rời đi. Trước khi đi, anh dặn tôi: đầu tháng sau, anh sẽ mở tiệc tại tư gia, chính thức ra mắt tôi với mọi người, cũng là để khước từ hôn sự với nhà Hữu Điền.

Anh nói với tôi:

“Trương tiểu thư, sau ngày mùng một, ta sẽ tiễn cô về nhà. Tạm biệt từ đây, mong cô bảo trọng.”

Chuẩn bị yến tiệc vốn bận rộn, anh không đến tìm tôi nữa. Ngay cả việc luyện nhảy, tôi cũng chỉ tập với Thúy Trúc.

Đó là điệu nhảy cuối cùng của tôi và anh. Tôi tập luyện hết lòng, mặc cho vú Ngô dặn dò luyên thuyên bên tai, tôi cũng coi như gió thoảng, chỉ vì tôi muốn làm thật tốt cho buổi tiễn biệt này.

Nhưng ngay cả mong ước ấy, rốt cuộc cũng thành dở dang.

Tiểu thư Hữu Điền dẫn đến hai người, Hứa Gia Phong và Mary.

Mary khoác tay Lý thiếu gia, chẳng còn là bạn gái của Hứa Gia Phong nữa.

Còn Hứa Gia Phong, cũng chẳng còn dáng vẻ ngạo mạn ngày trước, mà hạ mình, nhỏ giọng nói với tôi:

“Huệ Tâm, tôi và Mary đã dứt khoát rồi. Trước kia là tôi hồ đồ. Tôi đến đón em về nhà, chúng ta kết hôn thôi, em đừng làm phiền Mạnh thiếu gia ở Mạnh phủ nữa. Chúng ta cùng trở về, cha mẹ em và cha mẹ tôi nhất định sẽ rất vui mừng.”

Anh ta cố ý nhấn thật mạnh vào hai chữ “cha mẹ”.

Vú Ngô mừng rỡ nói:

“Đã thế thì theo Hứa thiếu gia về đi, tiểu thư. Dù gì, cậu ấy mới là vị hôn phu tương lai của cô.”

Mạnh Kiều đứng ngay bên cạnh tôi, chẳng nói một lời, chỉ khẽ cúi đầu nhìn, như chờ tôi tự quyết định.

May mắn thay, với Hứa Gia Phong, tôi đã sớm có lựa chọn của riêng mình.

Tôi nắm lấy tay Mạnh Kiều, hướng thẳng về phía quan khách, gắng sức giữ vững giọng điệu không run rẩy:

“Hứa tiên sinh nói đùa rồi. Đây là Thượng Hải hoa lệ, mà tiên sinh từng nói, cái gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mai mối định sẵn vốn đã là chuyện nên chôn vùi. Đã có thể tự chọn, thì Mạnh Kiều dĩ nhiên hơn ngài muôn phần. Mong Hứa tiên sinh tự biết mình cho rõ.”

Lần đầu tiên tôi công khai nhục nhã một người, lưng tôi run bần bật. Mạnh Kiều đặt bàn tay ấm áp lên lưng tôi, cúi đầu thì thầm bên tai:

“Trương Huệ Tâm, cô khiến ta vô cùng hãnh diện.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi. Như có phép nhiệm màu, khiến lòng người bình tĩnh lạ thường.

Ngay cả khi tiểu thư Hữu Điền cất lời châm chọc:

“Nghe nói người Trung Quốc coi trọng chữ hiếu nhất. Vậy mà Trương tiểu thư dám trái ý song thân, xem ra chẳng được mấy phần hiếu thuận.”

Tôi cũng cảm thấy mình vẫn còn đủ sức đáp trả.

Nhưng Mạnh Kiều đưa ta ra sau lưng, tự mình đối diện:

“Chọn ai làm bạn đời là quyền tự do của phụ nữ trong thời đại mới. Ta vốn tưởng tiểu thư Hữu Điền được học hành ở đại học, hẳn phải tiến bộ hơn Huệ Tâm mới đúng. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”

Sắc mặt Hữu Điền thoáng cứng lại, nghiến răng nói:

“Phụ thân chúng ta đều đang nghị sự trong thư phòng. Ngài Mạnh Kiều, tôi nghĩ chúng ta cũng nên qua đó, nói lời cuối cùng.”

Mạnh Kiều không từ chối, chỉ căn dặn tôi lần nữa:

“Đi cùng Thúy Trúc, đừng rời khỏi tầm mắt của cô ấy nửa bước.”

11

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, để Thúy Trúc đi cùng, lặng lẽ đứng ở góc khuất.

Thượng Hải quả nhiên xứng danh mảnh đất phồn hoa mười dặm, buổi dạ tiệc rực rỡ đến hoa mắt. Người ta khoác trên mình gấm vóc lụa là, cụng ly chúc rượu, bóng dáng nam thanh nữ tú lướt đi nhịp nhàng trên sàn nhảy.

Chỉ có tôi và Hứa Gia Phong đứng lẻ loi nơi góc phòng.

Tôi đang đợi Mạnh Kiều. Ánh mắt anh ta thì dõi theo Mary với chút lo lắng.

Tôi không thích anh ta, trong lòng tôi, người đàn ông này chẳng hề có khí tiết. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ: có lẽ trong câu chuyện giữa anh ta và Mary, kẻ chen ngang, chính là tôi.

Họ có thể không đúng, thậm chí là sai lầm, nhưng ít nhất, họ thành thật với trái tim mình.

Còn tôi lại may mắn hơn Mary quá nhiều. Bởi vì người tôi yêu là Mạnh Kiều, một người tốt đến hoàn hảo, không có gì để chê trách.

Tôi nghĩ, mình phải nói cho anh biết rằng anh tốt đến thế nào.

Thế nhưng từ lúc khách khứa tràn đầy cho đến khi đèn tắt người tan, tôi vẫn chẳng đợi được anh quay về. Tôi lục tung những căn phòng anh thường ở, vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Thúy Trúc dìu tôi, thất thần quay về tiểu viện. Trong gian phòng chỉ có ánh trăng, một đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi, chậm rãi hỏi:

“Trương Huệ Tâm, em đang tìm tôi sao?”

Tôi lao đến, mặt nóng bừng vì kích động:

“Mạnh Kiều, chúng ta còn thiếu một điệu nhảy.”

Anh khẽ cười, tháo đôi giày dưới chân tôi, đặt lên mu bàn chân mình:

“Được, vậy ta nhảy thế này.”

Thúy Trúc từ lâu đã khép cửa. Trong phòng, tiếng nhạc dìu dặt từ chiếc máy hát vang lên, giai điệu mơ màng.

Anh ôm lấy tôi, xoay vòng trong điệu nhạc. Xoay mãi, rồi bất chợt bế ngang, đặt tôi ngồi lên bàn trang điểm cao.

Anh cúi xuống, chạm khẽ môi tôi một lần, hai lần, ba lần…

Những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khiến tôi ngứa ngáy, ngứa đến mức khiến tôi không kìm được ngẩng lên, muốn nhiều hơn.

Nhưng anh thật xấu, cứ cố tình không cho, còn ranh mãnh cọ s*t bên tai, thì thầm:

“Huệ Tâm của ta cũng muốn có ta, đúng không?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh. Nhưng trong lòng tôi biết, tôi muốn có anh.

Tôi muốn giống như những cô gái cuồng nhiệt kia, vứt bỏ hết thẹn thùng, vứt bỏ mọi giáo điều, chỉ nghe theo ngọn lửa đang rực cháy trong tim mình, mà vòng tay qua vai anh, tìm lấy môi anh, và gương mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận ấy.

Tôi đã làm theo suy nghĩ ấy.

Nụ hôn cuồng nhiệt đến mức làm anh thở dốc, khàn giọng thì thầm bên tai tôi:

“Đừng đi được không? Ở lại bên ta được không?”

Trong cơn mơ hồ, tôi gật đầu, kiên định không ngần ngại:

“Được, tôi không đi nữa. Tôi sẽ ở lại bên ngài, cả đời này cũng không rời.”

12

Những ngày tháng ấy thật sự rất hạnh phúc.

Hôn môi, quấn quýt, ân ái thân mật… trừ bước cuối cùng ra, chúng tôi đã làm tất cả.

Tôi biết rõ, từ giây phút ấy, mình không thể quay lại làm một Trương Huệ Tâm đoan chính, khuôn phép như trước nữa.

Ban ngày, tôi vì anh mà là lượt quần áo, sai Thúy Trúc đi mua loại sen ươm ngon nhất đất Ninh Ba. Một bát canh, một đĩa rau, đều do tôi tự tay nấu, chờ anh trở về.

Ban đêm, anh luôn kiên nhẫn ăn xong, rồi gõ đũa lên bát, cười nói:

“Trương Huệ Tâm, canh sườn hầm sen này, ta còn muốn thêm một bát nữa.”

Nhưng thường thì chẳng bao giờ kịp ăn xong bát thứ hai, vì từ lúc đùa giỡn, chuyện lại rẽ sang nơi khác.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh đến mức khiến người ta giật mình, chậm đến mức khiến lòng người day dứt. Khi tôi nhớ ra để lật tờ báo, lịch đã sang thêm hai tháng.

Tôi chẳng thể hiểu cục diện, nhưng tôi nhìn rõ những hàng tít ngày càng dày đặc dấu chấm than.

Mạnh Kiểu về nhà muộn dần, ngay cả với cha cũng không còn tranh cãi, hai người chỉ lặng lẽ bàn bạc sau cánh cửa thư phòng, bàn mãi không dứt.

Vú Ngô bị cho nghỉ ngay hôm sau bữa tiệc, anh bảo cha mẹ tôi cần được bảo vệ, để bà đi báo tin thì họ mới tin cậy hơn.

Tôi từng muốn đưa anh về gặp cha mẹ, nhưng hiểu rõ lúc này chưa phải thời điểm thích hợp.

Đến tháng bảy, anh chủ động nói:

“Thượng Hải không còn yên ổn. Chúng ta phải về An Nam. Ta sẽ cùng em đi đón cha mẹ, đưa họ theo chúng ta.”

Ban đầu tôi còn ngờ anh muốn lấy cớ lừa tôi đi, nhưng cả phủ Mạnh gia đã bắt đầu thu xếp. Cha anh đưa các dì và em gái đi trước, chỉ để lại anh lo hậu sự.

Mạnh phủ rộng lớn, đến ngày chúng tôi rời đi, ngoài căn phòng của tôi, mọi thứ đều dọn trống.

Anh mang ra một bình rượu, cầm hai chiếc chén, mỉm cười nói:

“Căn phòng này là chỗ lành của chúng ta. Huệ Tâm, ta muốn cùng em uống rượu giao bôi ở đây.”

Tôi ngẩn người, rồi lục hành lý, lấy ra bộ y phục đỏ thẫm:

“Chỉ rượu thôi thì chưa đủ. Em đã mua một bộ  váy cưới ở tiệm Vĩnh Phương, anh đợi em thay đã.”

Thực ra, lúc mua tôi cũng chẳng hiểu sao, chỉ là vừa nhìn đã thấy nên mua, như thể nhất định sẽ dùng tới.

Tôi thay y phục xong, nhưng anh không cùng tôi làm lễ. Ánh mắt ngập tràn quyến luyến, chỉ nói:

“Kết hôn là chuyện hệ trọng, phải có song thân chứng giám. Một chén rượu thôi, một chén thôi, ta đã mãn nguyện rồi.”

Tôi cũng nghĩ, thành thân ắt phải có cha mẹ, đời này chung quy cũng sẽ cùng anh mà thôi.

Nhưng khi uống cạn chén rượu ấy, ý thức mơ hồ dần nhắc tôi, anh đã lừa tôi.

Trước lúc hoàn toàn mê man, tôi nghe thấy tiếng anh khẽ thì thầm:

“Trương Huệ Tâm, em mặc váy cưới thật đẹp. Chỉ tiếc ta không có cái phúc phận ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play