7
Tôi buông chiếc khăn tay xuống, cố nén cảm giác khó chịu, cẩn thận quan sát nơi này.
Rất đẹp. Ánh đèn, sân khấu, và những nụ cười của các cô gái, tất cả đều rất đẹp.
Nếu anh không nói ra, có lẽ tôi chỉ nghĩ họ mê mẩn cái đẹp ấy, chứ chẳng nhận ra, những nụ cười đó không hề nhẹ nhõm, thậm chí đôi lúc còn có chút miễn cưỡng, không cam lòng.
Mạnh Kiều đưa tay ra, khom người về phía tôi:
“Không biết tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư cùng khiêu vũ một bản không?”
Lúc ấy tôi mới sực nhớ, chúng tôi đến đây là để nhảy. Đây là một nơi thị phi ồn ào, lớn hơn Lệ Cảnh Lâu gấp nhiều lần. Ở đây biểu diễn một màn, tin đồn mà anh muốn lan truyền sẽ càng nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Tôi dĩ nhiên không biết khiêu vũ, nhưng điều đó lại chính là điều tốt.
Giữa chốn đông người, một vị thiếu soái đường đường chính chính lại dịu giọng dịu lời dạy tôi học nhảy, còn hình ảnh nào thuyết phục hơn thế nữa?
Tôi đặt tay vào tay anh, bị anh nhẹ nhàng kéo lại gần, bàn tay to lớn, nóng rực đặt lên eo tôi.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn là quá gần. Hơi thở của anh, mùi hương của anh, giọng nói thấp trầm bên tai, tất cả khiến người ta tê dại.
Tôi muốn giơ tay đẩy ra để giữ khoảng cách, anh lại nắm lấy tay tôi, đặt lên eo anh.
Chỉ trong chớp mắt, mặt tôi đã chạm vào lồng ngực anh.
Tôi cố nhịn, nhưng tim đập thình thịch và mặt đỏ bừng thì không sao kìm lại được.
Thế mà anh vẫn chưa vừa ý, còn cúi sát hơn, nói khẽ:
“Đúng rồi, chính là như vậy. Giang Nam lắm mỹ nhân, mỹ nhân thì hay thẹn thùng. Mặt cô đỏ thêm một chút, thì tin đồn ngày mai càng dễ tin hơn.”
So với vẻ cay nghiệt ban nãy, lúc này anh cứ như biến thành một người khác. Khiến người ta tức đến mức chỉ muốn giẫm cho một phát.
Và tôi thực sự đã giẫm rồi. Giày cao ba phân, tôi giẫm không ít lần, giẫm đến mức chẳng còn vui nữa, chỉ thấy bản thân vụng về đến mức xấu hổ.
Mạnh Kiều bật cười, ôm tôi vào lòng:
“Không sao hết, không sao hết. Tiểu Tâm nhà chúng tôi là thương tôi không có cơ hội thể hiện, nên mới rộng rãi ban cho tôi mấy bước giẫm này đấy.”
Anh cố ý nói to cho người khác nghe, nhưng lúc anh nói, lồng ngực anh rung lên ngay bên tai tôi, khiến đầu óc tôi cũng theo đó mà choáng váng.
8
Bước ra khỏi Bạch Lạc Môn, tôi gần như hốt hoảng mà hất tay anh ra.
Nhưng bàn tay ấy lại siết chặt lấy tôi, giọng trầm khàn vang lên bên tai:
“Trên xe còn có tài xế. Trương tiểu thư, chuyện đã bắt đầu thì đừng bỏ dở giữa chừng.”
Trong không gian kín bưng, ngột ngạt, tôi chỉ biết ép mình nhìn về phía khung cửa sổ, cố tìm chút phong cảnh ngoài kia để phân tán tâm trí, giả vờ quên đi hơi ấm đang bao phủ lấy bàn tay tôi.
Và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi lại vô tình rơi xuống căn tiểu viện nơi Hứa Gia Phong từng ở.
Khác hẳn vẻ tinh tươm ngày trước, bức tường trắng nay loang lổ bẩn thỉu vì trứng thối và lá rau, thậm chí còn bị vẽ nguệch ngoạc hai chữ to tướng “Hán gian.”
Tôi bất giác rướn người ra, muốn nhìn cho rõ hơn.
Người bên cạnh lập tức kéo tôi lại, ánh mắt mang ý cười nhạt:
“Sao, còn luyến tiếc vị hôn phu à? Hắn bây giờ oai lắm, đang làm cho bọn Nhật trong phòng thí nghiệm, tiếng xấu khắp cả trường y. Tránh xa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”
Tôi không hề luyến tiếc. Thứ khiến lòng tôi nhói đau chỉ là bác trai bác gái, những người vốn lương thiện đến thế. Nếu biết tin này, họ còn phải chịu đựng thế nào đây?
Nỗi xót xa ấy đeo bám tôi thật lâu, đến mức Mạnh Kiều phải ném cho tôi một chồng báo, lạnh giọng nói:
“Trương tiểu thư, đừng mãi để tâm đến những điều không đáng. Thời gian ấy, chi bằng xem báo nhiều hơn, để biết ngoài kia còn có cả một thế giới khác, chẳng giống cái sân viện cô lớn lên.”
Quả thật khác xa lắm.
Trang báo bên trái là hình ảnh những cô gái trong cuộc thi hoa hậu áo tắm, còn bên phải lại là tin tức mấy thành trì phương Bắc rơi vào tay giặc.
Ngày trước, nhà tôi cũng đặt báo, nhưng cha chưa từng để tôi đọc. Giờ thì tôi đã hiểu, vì sao nếp nhăn trên trán ông ngày một hằn sâu.
Tôi cắm cúi đọc, say mê đến quên cả ăn cơm.
Đến khi Mạnh Kiều lại xuất hiện, trong lòng tôi đã dành cho anh một sự kính trọng lẫn tin tưởng khó gọi tên.
Anh là một người hùng. Ở thời loạn lạc này, dám cự tuyệt người Nhật, ấy chính là lòng can đảm.
Thế nên tôi càng nguyện ý phối hợp cùng kế hoạch của anh. Hôm nay, điểm đến là trường đại học nữ sinh.
Bước qua cổng trường, tim tôi khẽ run. Các nữ sinh nơi đây phần lớn bằng tuổi tôi, nhưng ai nấy đều rạng ngời sức sống. Có người cắt tóc ngắn ngang tai, có người mái dài uốn xoăn, muôn màu muôn vẻ, đẹp đến lóa mắt.
Mạnh Kiều nghiêng người, khẽ nói bên tai:
“Bạn thân nhất của Hữu Điền Hạnh Tử đang học ở đây. Cũng trùng hợp, em gái út của tôi cũng vậy. Để tôi đưa cô đi gặp nó, tin tức sẽ nhanh chóng truyền tới tai Hữu Điền.”
Hữu Điền Hạnh Tử chính là người phụ nữ để mắt tới anh.
Còn em gái anh, một cô gái tràn đầy khí chất tiến bộ, vừa gặp đã kéo tay tôi đi khắp nơi, lại nhiệt tình giới thiệu cho bao bạn bè của cô ấy.
Trong số ấy, không ít người chẳng phải tiểu thư nhà quyền quý, mà chỉ là những cô gái một lòng ham học.
Tiễn chúng tôi ra cổng, cô ấy nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng long lanh:
“Chị Trương, chị cũng nên đi học. Tuổi trẻ của bất kỳ ai cũng không nên phí hoài trong bốn bức tường tù túng.”
Lời ấy khiến tim tôi chấn động, run rẩy như một nhát gõ mạnh.
Nhưng lý trí lại khe khẽ nhắc nhở, tôi không thể mãi ở Thượng Hải. Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ phải trở về cái sân viện chật hẹp kia.
9
Trở lại Mạnh phủ, nỗi bất lực trong lòng tôi lại càng thêm rõ rệt.
Vú Ngô chau mày, nghiêm giọng nói với tôi:
“Tiểu thư, tôi tuy là hạ nhân, nhưng cũng là nhũ mẫu dạy dỗ cô từ nhỏ. Phu nhân không ở bên cạnh, tôi càng phải gánh vác trách nhiệm ấy. Nếu cô còn tiếp tục ra ngoài một mình cùng Mạnh công tử, thì đừng trách tôi bắt cô chép gia quy.”
Mạnh Kiều từ ngoài bước vào, “rầm” một tiếng đặt khẩu súng xuống:
“Người sống trong Mạnh phủ của ta, từ khi nào lại đến lượt ngươi quản?”
Vú Ngô run rẩy, còn muốn lên tiếng, nhưng đã bị Thúy Trúc vác thẳng ra ngoài.
Mạnh Kiều đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi bức họa treo trên tường.
“Căn phòng này, được dựng phỏng theo gian phòng mà mẹ ta từng ở. Bà ấy là một người phụ nữ vô cùng kiên cường. Còn cha ta, với bà ấy, chính là một kẻ khốn kiếp. Ông ấy nhìn trúng bà, biết rõ bà ôm hoài bão, nhưng vẫn bất chấp mà cướp về. Ở An Nam, nhà họ Mạnh chúng ta là trời, đã cướp thì chẳng ai dám quản. Bà bị ép buộc, bị giam cầm, thậm chí bị ép sinh ra ta.
Có con rồi, ngay cả cha ta cũng buông lỏng cảnh giác. Nhưng vào một đêm mưa gió sấm chớp, bà ấy hạ thuốc cha ta rồi bỏ trốn.
Cha ta vừa tức giận vừa đau lòng, trong một cơn uất hận đã cưới liền ba người thiếp, mong bà nghe tin mà quay về. Nhưng bà không trở lại.
Ngay cả khi chúng ta chuyển đến Thượng Hải, cũng chỉ vì nghe nói bà ấy ở nơi này. Chỉ tiếc, từng ấy năm qua cha ta vẫn chẳng tìm thấy bà ấy.”
Tôi lặng người nghe, trong lòng ngổn ngang, nhưng không kìm được hỏi:
“Sao ngài lại kể với tôi những điều này?”
Anh mỉm cười, khóe môi thoáng chút tự giễu:
“Có lẽ trong mắt bà ấy, ta là một vết nhơ. Thế nhưng lạ thay, ta lại kính phục bà. Kính phục sự cứng cỏi của một loài cỏ dại, héo lại mọc, gió lửa giày vò cũng chẳng thể hủy diệt. Trương tiểu thư, những ngày qua ta đưa cô đi gặp nhiều hạng người: có vũ nữ bất đắc dĩ, có nữ sinh kiên cường hướng về ánh sáng. Nhưng người ta muốn cô biết đến nhất, chính là mẹ của ta. Ta muốn cô hiểu: đường đời có muôn lối, gặp bất cứ cảnh ngộ nào, việc đầu tiên là sống. Sau đó mới nói đến những thứ khác. Thanh danh trong sạch không đáng để cô lấy tính mạng ra đánh đổi.”
Tôi ngước nhìn anh, bỗng nhớ lại ngày đầu bước chân vào Mạnh phủ, khi tôi cầm trâm đặt lên cổ, ánh mắt anh khi ấy lạnh lẽo đến rợn người.
Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy nở trong lòng, lan ra nhanh như cỏ dại.
Có lẽ việc anh giữ tôi lại, đưa tôi đi khắp những nơi ấy, vốn chẳng liên quan gì đến cái gọi là “kế hoạch”. Anh chỉ giận dữ, giận tôi đã coi nhẹ sinh mạng của chính mình.
Nhưng vì cớ gì, một kẻ xa lạ lại phải hao tâm tổn sức đến thế, chỉ để giữ một người không quen?
Câu trả lời dường như đang kêu gào ngay trong lòng tôi. Thế nhưng tôi không dám chạm vào. Bởi nếu chạm đến, tôi không biết phải đối diện ra sao.
Tôi cứng nhắc, cổ hủ, còn anh, giống như thuộc về một thế giới hoàn toàn khác.