13
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong khoang riêng của tàu hỏa. Thúy Trúc đỡ tôi, mắt liên tục dõi ra ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
“Sao đúng giờ rồi mà tàu vẫn chưa chạy? Tiểu thư mà thức dậy thì làm sao đây?”
Mạnh Kiều đã tính sai, chiến tranh nổ ra, mọi thứ đều rối loạn, ngay cả chuyến tàu cuối cùng cũng bị trì hoãn.
Tôi vừa định đứng lên quay về, Thúy Trúc vội níu chặt:
“Đại thiếu gia nói rồi, không được để cô quay lại. Ngài ấy để lại bức thư này cho cô, xem xong cô sẽ hiểu. Tiểu thư, xin cô, hãy đọc trước đi.”
Đó là một bức thư ngắn, ngắn như khoảng thời gian chúng tôi quen biết nhau.
Gửi người ta yêu:
Chắc em đang trách ta rồi đúng không? Em cứ trách ta đi. Một người đàn ông thất hứa, em trách ta bao nhiêu cũng được, ta đáng bị như vậy. Nhưng xin em, hãy sống tiếp thay ta. Cuộc đời này quá ngắn, nếu em cũng chỉ sống ngắn ngủi như ta, thì ta sẽ không cam lòng. Là đàn ông, ta sống trọn với chính mình, nhưng ta lại phụ lòng em. Ta thường hối hận vì đã trêu chọc em, nhưng đồng thời ta cũng thấy may mắn vì cuối cùng ta được gặp em. Một kẻ tồi như ta, em đã lưu luyến suốt hai năm rồi, thì giờ em hãy buông bỏ ta đi. Trương Huệ Tâm, ta ước gì ta được gặp em trong thời bình yên. Khi nào đất nước yên ổn, hãy đốt bức thư này cho anh nhé.
Ký tên: Mạnh Kiều
14
Anh biết mình sẽ chết, anh đã sớm chuẩn bị cho cái chết. Nhưng anh lại bắt tôi phải sống.
Anh dùng chén rượu hợp cẩn của chúng tôi để sắp xếp cho tôi rời đi.
Không, có lẽ còn sớm hơn thế. Ngay từ lúc kể cho tôi nghe chuyện về mẹ anh, anh đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi.
Nhưng anh không hiểu, tất cả những gian khổ anh từng kể, đều chẳng thể nào so với nỗi đau mất đi anh.
Tôi không thể để anh ở một nơi nào đó, sống chết ra sao mà tôi chẳng hay biết.
Ngay cả nàng Ngu Cơ còn có thể theo Hạng Vũ mà chết, lẽ nào tôi lại không thể?
Nếu ngã xuống nơi sa trường là khí tiết của anh, thì cùng đi với anh chính là lựa chọn của tôi.
Nghĩ vậy, tôi lại một lần nữa giơ dao về phía mình. Con dao để gọt trái cây trên bàn, nhưng cứa vào cổ cũng đủ sắc.
Tôi quay sang nói với Thúy Trúc:
“Không được đi theo, nếu không tôi sẽ động tay.”
Thúy Trúc không dám đuổi theo nữa. Tôi thoát xuống được tàu. Nhưng nhà ga loạn lạc quá, rối ren đến mức chẳng phân được phương hướng.
Giữa lúc đó, có người nắm lấy cánh tay tôi.
Cô ấy đẩy một người đàn ông về phía tôi, nói gấp gáp:
“Trương tiểu thư, trên người anh ấy có phương thuốc mà phòng thí nghiệm Nhật đang nghiên cứu. Đưa ra hậu phương sẽ cứu được vô số mạng người. Nhưng phía sau có kẻ truy đuổi, tôi phải đi đánh lạc hướng họ. Trong thành đã nổ súng rồi, tôi biết cô có vé tàu, xin cô hãy đưa anh ta đi!”
Đó là Mary người phụ nữ lúc nào cũng kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhìn tôi, quyến rũ diễm lệ.
Tôi không thể tin nổi nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông kia chính là Hứa Gia Phong, toàn thân thương tích, đã bất tỉnh.
Chưa kịp để tôi trả lời, Mary đã quay người, cầm súng chạy về hướng khác.
Tôi hốt hoảng gọi:
“Mary, Mary, quay lại đi.”
Cô ấy khẽ cười khẩy:
“Mary cái gì chứ.”
Cô ấy ngoái đầu lại rồi mỉm cười với tôi, để lại câu cuối cùng:
“Trương tiểu thư, để tôi giới thiệu lại. Tôi tên là Yến Tiểu Thảo, sinh ra ở Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc. Lấy Tổ quốc làm vinh quang và cũng nguyện hiến dâng sinh mệnh cho Tổ quốc này.”
15
Tiểu Thảo dứt khoát bỏ đi.
Tôi chợt nhớ lại tất cả những chuyện đã qua: gương mặt hung dữ, hèn mọn của Hứa Gia Phong; nụ cười khéo léo lấy lòng của Mary; cái quỳ đầy nhục nhã ở Lệ Cảnh Lâu; và chữ “Hán gian” đỏ chói, đập vào mắt trên bức tường nhỏ trong sân viện.
Nếu cái chết của Mạnh Kiều là sự hi sinh của một anh hùng, thì họ có lẽ đến tận lúc chết đi, vẫn chỉ là “kẻ bại hoại” trong mắt người đời.
Nhưng trên đời này còn biết bao nhiêu người như họ, dám vứt bỏ danh dự, thanh danh, chỉ để cứu lấy Tổ quốc thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng?
Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu. Mạnh Kiều là vậy, họ cũng thế, tất cả đều chọn dùng sinh mệnh để làm những việc quan trọng hơn chính bản thân.
Phía sau, Thúy Trúc chạy theo, thở hổn hển nói:
“Tiểu thư, nếu cô muốn quay lại, thì để tôi đi cùng với cô.”
Tôi cúi đầu, nhìn Hứa Gia Phong đang hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa hay. Mắt cay xè, đỏ hoe, cố nén nước mắt mà nói:
“Không, về tàu đi. Nghe lời đại thiếu gia của ngươi. Chúng ta đi.”
Chỉ mong Mạnh Kiều, Yến Tiểu Thảo, xin mọi người, dù chỉ là một tia hi vọng mong manh, cũng hãy sống sót mà trở về gặp chúng tôi.
16
Khoảnh khắc Mạnh Kiều ngã xuống, trong đầu anh chỉ toàn là ký ức về lần đầu gặp gỡ với cô.
Anh nghĩ, quả nhiên mình đúng là con trai của cha, vừa gặp sắc đẹp đã động lòng.
Nhưng anh lại thấy may mắn, vì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chọn trúng cô, không để phí một khắc nào giữa họ.
Anh nhớ rõ ngày hôm ấy, cô đứng dưới lầu, rõ ràng giận đến muốn nổ tung, mà giọng nói vẫn mềm mại dịu dàng.
Giọng nói ấy rơi vào tai anh làm tâm trí anh thoáng hiện lên một dáng hình: hẳn là một cô gái da thịt trắng trẻo, như củ sen bị đường trắng thấm vào, trong ngần, đầy những lỗ nhỏ, yếu mềm nhưng vẫn giữ được nét cá tính riêng.
Về sau, khi cô ấy bước lên, quả thật chẳng sai, giống như một đốt sen đã gọt vỏ, bị chọc giận thì có thể vụt tay đánh người.
Khi ấy anh vốn có việc hệ trọng phải làm, nhưng có lẽ vừa mới tỉnh giấc, đầu óc còn mơ màng, lại như một thằng ngốc mà nắm lấy tay cô, chỉ muốn biết tên cô là gì.
Cuối cùng vẫn không được như ý. Không như ý cũng tốt, bởi thời thế này, không thích hợp.
Lý Văn Nguyên, cái đồ súc sinh ấy!
Hắn dám đưa thẳng người đến phủ Mạnh gia. Người cha hai mươi mấy năm cũng chẳng kiềm được anh, giờ thì vừa đúng tâm nguyện.
Ban đầu anh vốn định thả cô đi, nào ngờ người phụ nữ ấy lại muốn dùng cả mạng mình để giữ sự trong sạch.
Thời loạn thế, trong sạch thì đáng giá gì chứ!
Gia đình cô bảo vệ cô quá kỹ, nhưng trong cảnh loạn lạc, có khi chỉ chớp mắt, nhà cũng chẳng còn là nhà. Anh không cần nghĩ nhiều, cũng biết đến lúc đó, cô sẽ thật sự đâm thẳng cây trâm ấy vào người cô.
Anh nghĩ, anh phải bảo vệ cô. Cho dù không bảo vệ được, cũng nhất định phải dạy cô hiểu: mạng sống rất quý giá. Dù có sa xuống bùn nhơ, chỉ cần còn sống, mới có cơ hội bò lên lại.
Anh đưa cô đi gặp đủ loại phụ nữ, kể cho cô nghe chuyện về mẹ anh, những mảnh ký ức mà ngay cả cha anh cũng không biết, nhưng anh từ lâu đã ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Anh nghĩ, anh đã thành công. Chỉ cần sắp xếp thêm vài người, đưa cô và gia quyến đi nơi khác, là có thể sống yên ổn cả đời.
Anh chưa từng có ý định vướng vào cô.
Nhưng cô lại như cánh bướm, từng lần đẩy cửa tìm bóng dáng anh, đẹp đến mê hoặc.
Anh tự nhủ, bao nhiêu tâm huyết đã dốc vào, chỉ muốn cùng cô trộm một chút thời gian ngọt ngào, cũng chẳng phải là tham lam quá.
Anh biết mình không phải người tốt. Nhưng anh cũng không phải là thánh nhân, anh không kìm được bản thân. Khoảng thời gian hai người quấn quýt thật quá đẹp, đẹp đến nỗi, dù anh có nhắm mắt mãi mãi, cũng chẳng thấy hối tiếc.
Chỉ là, Trương Huệ Tâm… xin em, hãy bình an mà sống tiếp.