17

Mạnh Kiều đã hi sinh.

Chẳng phải như một cọng cỏ vô danh, sống không ai biết, chết không ai hay.

Tin cáo phó về anh phủ kín khắp các mặt báo trong cả nước.

Thúy Trúc ngồi thụp xuống cạnh tôi, khóc đến gần như ngất lịm. Ngay cả vú Ngô cũng đốt cho anh biết bao nhiêu vàng mã.

Chỉ riêng tôi là không khóc nổi. Tôi nghĩ chắc là vì chưa tận mắt trông thấy, nên trong lòng vẫn cứ tưởng như anh vẫn còn đâu đó, vẫn còn tính toán, vạch ra thiên hạ thái bình.

Vẫn sẽ quay trở về.

Cha mẹ tôi đã được sắp xếp rất an toàn. Tôi cũng nhờ Thúy Trúc đưa cả cha mẹ của Hứa Gia Phong tới cùng.

Sau đó tôi theo Hứa Gia Phong, rời đi đến căn cứ của bọn họ.

Ở nơi đó, tôi gặp được một người không ngờ tới, mẹ của Mạnh Kiều, người mà cả đời anh khắc khoải mong gặp mà chưa từng gặp.

Bà trở thành huấn luyện viên của tôi, dạy tôi cách sống như một cọng cỏ, nhỏ bé nhưng kiên cường.

Từ Hứa Gia Phong, bà biết được chuyện giữa tôi và Mạnh Kiều. Trong một đêm, bên bếp lửa, bà lặng lẽ nói với tôi:

“Giờ nó không còn nghe thấy nữa, nói với con cũng thế thôi. Ta từng hận cha nó, nhưng chưa từng hận nó. Nếu nói là vô tội, thì nó cũng giống ta, đều vô tội cả. Giờ đây, cha nó và nó đều đã hi sinh vì đất nước. Mạnh gia bọn họ… đều là những người đáng kính.”

Đó là tháng thứ ba sau khi Mạnh Kiều ra đi. Lúc ấy, tôi mới có thể bật khóc thật to, khóc đến cạn lòng.

Hóa ra trên đời này, ngoài tôi ta, vẫn còn có một người khác cũng yêu thương và nhớ thương anh.

Khóc xong, tôi lau khô nước mắt, tiếp tục tập bắn súng với khẩu súng vẫn chưa thành thạo.

Hai năm sau, tôi rời căn cứ, đến Bắc Bình, ngấm ngầm làm một cô giáo tiểu học.

Mạnh Kiều, cảm ơn anh vì quãng thời gian anh đã trao cho em, để em không trở thành đóa hoa úa tàn trong khuê viện.

Hôm nay, chúng ta đi trên cùng một con đường, thật tốt biết bao.

18

Ngoại truyện: Nhật ký của Hứa Gia Phong

Tháng 8 năm 1937

Hôm nay tôi đã giải thích với Huệ Tâm, rằng trước kia đối xử tệ bạc với cô ấy, chỉ là muốn cô ấy bình yên trở về nhà.

Cô ấy bị đưa đến Mạnh phủ, vốn là người của chúng tôi cài cắm trong đó đi cứu cô ấy. Nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra, Mạnh Kiều không hề có ác ý, để tránh tổn thất vô ích, chúng tôi đành từ bỏ.

Cô ấy dịu dàng nói tin tưởng chúng tôi.

Tiểu Thảo, ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ về lần đầu gặp em.

Khi ấy tôi mịt mờ về tương lai, về cả đất nước, lại bị Lý Văn Nguyên lừa dối đưa tới Lệ Cảnh Lâu. Em tự xưng là Mary, cùng bọn họ bỡn cợt, đùa giỡn tôi.

Nhưng số phận thật trớ trêu, tôi lại chính là người phát hiện ra em đang làm nhiệm vụ.

Tôi phẫn nộ, trách cứ tổ chức của em lại để một người con gái phải dùng đến thân thể để hành sự.

Nhưng em nghiêm nghị đáp: “Tổ chức tuyệt đối không cho phép loại gián điệp sắc tình ấy. Em chỉ mượn thân phận này trong chốc lát, rồi sẽ rời đi.”

Về sau, tôi đã gia nhập tổ chức. Tôi có thể trở thành chỗ dựa, để em yên tâm ẩn mình lâu dài.

Đôi khi, tôi thật sự ghen tỵ với Mạnh Kiều, anh ta từng nói với Huệ Tâm rằng anh thích cô.

Còn tôi, dẫu chẳng thốt ra lời, nhưng em hẳn là hiểu lòng anh.

Tháng 10 năm 1937

Mạnh Kiều đã hi sinh.

Tiểu Thảo, còn em? Em ở đâu?

Chỉ cần một ngày chưa nhìn thấy em, tôi vẫn suốt ngày ôm lấy hi vọng ấy.

Tháng 11 năm 1937

Chúng tôi đã tìm ra đường trở về căn cứ.

Trương Huệ Tâm rất kiên cường, cô ấy nguyện đi cùng tôi. Chúng tôi lại có thêm một đồng chí.

Tháng 1 năm 1938

Thuận lợi trở về căn cứ, đơn thuốc ấy đã bắt đầu được sản xuất.

Tiểu Thảo, chúng ta thành công rồi.

Tháng 3 năm 1943

Huệ Tâm đã ngã xuống. Trên con đường này, tôi chẳng còn đếm nổi bao nhiêu người đã nằm lại phía sau. Có lúc tôi tự hỏi, vì sao người hi sinh không phải là tôi?

Nhưng tôi biết, tôi không được phép tìm đến cái chết. Trong cảnh ngộ này của đất nước, từng sinh mạng đều là máu thịt hữu dụng.

Nếu tôi hồ đồ mà ra đi, em nhất định sẽ không tha thứ cho tôi.

Ngày 15 tháng 8 năm 1945

Nhật Bản đầu hàng rồi!

Tiểu Thảo, chúng ta đã thắng rồi!

Tổ quốc đã thắng rồi!

Tháng 9 năm 1945

Tôi trở lại Thượng Hải để trị thương.

Trước mộ của Mạnh Kiều và Huệ Tâm, tôi đốt một tờ báo. Ngày ấy Huệ Tâm từng gửi gắm, nếu chẳng may cô ấy gặp chuyện, thì đến ngày chiến thắng, hãy thay cô ấy báo tin cho họ.

Tháng 10 năm 1945

Tiểu Thảo, tha thứ cho tôi vì chưa từng nói với em. Tháng 8, trong một lần làm nhiệm vụ, tôi nhiễm phải khí độc. Tôi sợ em lo lắng.

Nhưng hôm nay, tôi biết mình không còn trụ được nữa. Tôi đến gặp em đây, mang theo tin chiến thắng.

Trong Bảo tàng Hưng An, người ta trưng bày một quyển nhật ký, tên là “Thái Bình Tín”.

Quyển nhật ký cho hậu thế biết rằng, đã từng có bốn con người tồn tại trên cõi đời này.

Tên của họ là: Mạnh Kiều, Trương Huệ Tâm, Từ Gia Phong và Yến Tiểu Thảo.

Có bốn đứa trẻ, ngậm kẹo, tò mò ghé sát tủ kính, đồng thanh reo lên:

“Ơ, tên người này giống tớ quá nè!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play