4
Lúc này, vú Ngô mới hoàn hồn, vội vàng hất tay anh ra rồi kéo tôi chạy thẳng ra ngoài. Đi thật xa, bà mới ôm ngực, thở hổn hển, run rẩy nói:
“Tiểu thư ơi, cô là con gái nhà gia giáo, sao lại đi dây dưa với loại đàn ông đó chứ?”
Đúng vậy, anh là người không nên dây vào. Cũng may tôi sắp được trở về Ninh Ba, để nói rõ với cha mẹ, kiên quyết xin từ hôn.
Không ngờ, Hứa Gia Phong lại có cùng một ý nghĩ với tôi. Anh ta vừa về đã nổi trận lôi đình, đập nát hết chén bát, rồi tức tối chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Ngay trước mắt tôi mà dám đội mũ xanh cho tôi à. Nhà họ Hứa không rước nổi loại đàn bà như cô! Cầm lấy tờ ly hôn này, biến đi cho khuất mắt! Từ giờ cha mẹ tôi có nói gì cũng vô ích!”
Tôi vừa ra đến cửa thì đã bị chặn lại. Người chắn đường chính là Lý công tử, vẻ mặt đầy hàm ý, nửa cười nửa không:
“Gia Phong, vị hôn thê của cậu e rằng còn có lợi ích. Nhà họ Mạnh tôi tìm cách kết giao mãi mà chẳng được. Giờ Mạnh đại thiếu gia lại vừa để mắt tới cô ta, chi bằng mượn cô ta thử một phen?”
Tôi chưa kịp mở lời thì Hứa Gia Phong đã biến sắc, giọng run run:
“Lý thiếu… cha cô ta rốt cuộc cũng là chỗ thân tình với nhà tôi. Nếu làm vậy, cha tôi đánh chết tôi mất. Hay là tôi tìm cho anh một người khác tốt hơn, được không?”
Vú Ngô nghe vậy, khẽ siết chặt tay tôi, như trút được gánh nặng. Nhưng Lý công tử lại chậm rãi mở miệng, giọng lạnh như băng:
“Cậu chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Không phải muốn chen chân vào phòng thí nghiệm bệnh viện à? Giao người cho tôi, cái suất đó sẽ là của cậu.”
Hứa Gia Phong còn ngập ngừng, thì Lý công tử đã phất tay. Từ trong ngõ, mấy gã lực lưỡng bước ra. Hắn gằn giọng:
“Mau quyết định đi. Đợi ta phải ra tay, thì đến một cọng lông ngươi cũng không có được.”
Lợi ích đặt ngay trước mắt, Hứa Gia Phong không còn do dự. Hắn thô bạo đẩy tôi về phía trước, miệng cười giả lả:
“Được được, giao cho anh! Có thể hầu hạ Mạnh thiếu gia, cũng coi như phúc khí của cô ta.”
Vú Ngô định liều chết xông lên, nhưng chẳng kịp làm gì. Chỉ trong chớp mắt, cả tôi và bà ấy đều bị đánh ngất tại chỗ.
5
Khi tỉnh lại, tôi đã bị thay sang một bộ váy đỏ thẫm, trên tay đeo hai chiếc vòng vàng nặng trĩu, đầu cũng nặng như đeo đá. Tôi đưa tay sờ thử, toàn là trâm ngọc lạnh buốt.
Trước mắt tôi là gian đại sảnh pha lẫn Trung – Tây, Mạnh Kiều đang trừng mắt giằng co với một người đàn ông trung niên có đến năm phần giống anh.
Người đàn ông chỉ thẳng vào tôi, gằn giọng:
“Hôm nay con bé này, hoặc là mày cưới về làm vợ, hoặc để tao nạp làm phòng tư. Mày tự chọn đi! Ở trong nhà tao, chẳng lẽ còn để mày lấn át?”
Tôi đoán ngay, đây chính là Mạnh phủ mà gã họ Lý nhắc tới, còn người đàn ông kia hẳn là cha của Mạnh Kiều. Nhưng chuyện hôn nhân vốn là cha mẹ định đoạt, mai mối tác thành, nào có chuyện bị đem ra định đoạt rẻ rúng thế này.
Nhân lúc họ còn cãi vã, tôi rút trâm trên đầu, dí thẳng vào cổ:
“Thả tôi đi! Bằng không tôi tự vẫn ngay tại đây, để các người chẳng thu được gì.”
Tôi thà chết để giữ tiết, đó là lẽ xưa.
Lúc này họ mới nhận ra tôi đã tỉnh. Mạnh Kiều ngước mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng:
“Trương tiểu thư cứ việc. Chúng tôi chinh chiến sa trường, lẽ nào còn sợ nhìn thấy máu?”
Sự băng giá trong giọng nói ấy khiến tôi khựng lại. Chỉ một thoáng sơ sẩy, cây trâm đã bị nữ tỳ bên cạnh giật mất, rồi nhanh chóng trói chặt tay tôi.
Mạnh Kiều thản nhiên ra lệnh:
“Trói lại, nhét vải vào miệng, đưa Trương tiểu thư về phòng.”
Bị giam cứng trong phòng một thời gian dài, tôi mới thấy anh bước vào. Khuôn mặt không còn lạnh lẽo như trước, giọng nói ôn hòa hơn:
“Trương tiểu thư, mời cô đến đây vốn chẳng phải ý tôi. Nhưng ngoài kia đã đồn ầm lên rằng tôi si mê cô say đắm. Vậy nên, chi bằng chúng ta bàn một cuộc giao dịch.”
Anh thong thả nói về tình thế của mình. Đây là Mạnh phủ, cha anh là thống soái quân An Nam. Nhà họ Mạnh không quá lớn cũng chẳng nhỏ, đủ để có chỗ đứng ở Thượng Hải. Chính vì có thế lực, nên càng dễ bị nhòm ngó. Con gái lãnh sự Nhật đã để mắt tới anh, muốn kết thân bằng hôn sự.
Anh không muốn dựa vào Nhật, nhưng cũng chẳng dám làm căng, chỉ muốn mượn cớ tình cảm để khước từ. Vốn đã sắp xếp một cô gái khác, để hôm ấy ở Lệ Cảnh Lâu dây dưa một phen, tiện bề tung tin. Nào ngờ lại vướng phải tôi, qua miệng lũ họ Lý, “người ấy” bỗng biến thành tôi.
“Cô cũng hiểu, làm quân phiệt thì để người ta chửi mấy câu, tổ tiên nhà họ Mạnh còn chịu nổi. Nhưng nếu mang tiếng Hán gian, e là chính họ sẽ tìm tới mà kéo tôi xuống. Trương tiểu thư, cô có thể giúp ta một lần được không ?”
Nói rồi, anh tháo khăn nhét trong miệng tôi ra, ánh mắt dán chặt, chăm chú chờ đợi câu trả lời.
Tôi rất muốn buột miệng: bát canh ấy đâu phải tôi cầu anh uống. Nhưng nghĩ tới tình cảnh khi đó, tôi cũng chẳng có đường chối bỏ. Huống hồ, một kẻ biết giữ khí tiết dân tộc, chẳng lẽ không đáng được giúp?
Im lặng hồi lâu, tôi đáp:
“Tôi có ba điều kiện. Thứ nhất, mỗi tháng tôi phải được viết thư về nhà báo bình an. Thứ hai, ngài phải trả lại vú Ngô cho tôi. Thứ ba, tôi chỉ giả vờ là tri kỷ của ngài tuyệt đối chỉ là giả vờ.”
Mạnh Kiều gật đầu, tỏ ý hiểu:
“Chỉ cần vậy thôi sao? Được, vú Ngô tôi sẽ trả lại. Nhưng từ hôm nay, Thúy Trúc sẽ theo hầu bên cô.”
6
Thuý Trúc là cô gái đã giật trâm của tôi lúc ở sảnh.
Cô ấy giỏi võ, tính tình hoạt bát, đặc biệt là rất thích ca ngợi Mạnh Kiều.
“Tiểu thư, đại thiếu gia nhà chúng tôi tốt lắm. Cô đừng lão gia lấy nhiều tiểu thiếp mà tưởng đại thiếu cũng thế, thực ra ngài quanh năm đóng quân ngoài doanh trại, chỗ đó ngay cả một con muỗi cái cũng chẳng có.”
“Bình thường ngài cũng không hung dữ đâu, những người hầu lâu năm trong phủ đều nói ngài rất hòa nhã.”
“Cái sân tiểu thư đang ở ấy, chính là do đại thiếu tự tay thiết kế đấy, rất đẹp phải không?”
“Đại thiếu gia còn có một thư phòng lớn lắm, ngài ấy vừa giỏi bắn súng, vừa giỏi đọc sách.”
Ban đầu, vú Ngô còn nhẫn nhịn, bị uy thế của soái phủ làm sợ nên không dám nói. Nhưng nghe riết rồi cũng không nhịn nổi, buông lời châm chọc:
“Con bé này, mở miệng ngậm miệng toàn ‘đại thiếu’, chẳng lẽ cô thích đại thiếu sao ? Thích thì tự đi mà thích, đừng có kéo tiểu thư của chúng ta vào. Nhà họ Trương chúng ta không có cái chuyện tư định chung thân như thế đâu.”
Lời nói khá khó nghe, tôi còn chưa kịp ngăn lại thì Thúy Trúc đã gãi đầu, cười hì hì:
“Vú Ngô, sao bà biết con thích đại thiếu gia vậy?”
Nói rồi cô ấy xoẹt xoẹt mấy chiêu quyền cước, kể:
“Hồi ở đoàn xiếc, có bao nhiêu đứa trẻ đều bị người ta dẫn đi hết, chỉ có con là ngốc nghếch chẳng ai cần. Đại thiếu nói con xương cốt mềm dẻo, liền mang con về phủ. Từ đó con được ăn uống no nê, có người dạy võ, chẳng ai dám đánh con nữa. Trên đời này, con thích nhất là đại thiếu gia!”
Vú Ngô nghe xong, tay chân luống cuống, chẳng biết đặt đâu cho phải. Một lúc lâu sau, bà mới xoa đầu cô ấy, thở dài:
“Con giỏi thế này, sau này cuộc sống của con nhất định sẽ tốt hơn.”
Tôi không hiểu rõ lắm về cái gọi là đoàn xiếc, vú
Ngô bèn giải thích:
“Tiểu thư, đó đâu phải chỗ cho người ở. Chủ gánh thu nhận lũ trẻ tứ xứ, rồi vừa đánh vừa mắng, bắt chúng trèo cao nhảy xa, luyện đủ trò nguy hiểm. Lúc diễn, ngã chết hay tàn phế đều là chuyện thường tình.”
Sau đó bà còn nghe ngóng thêm, biết Thúy Trúc từng bị ngã một lần làm chấn thương đầu nên thành ra hơi ngốc. Tâm tính cô ất vì thế mà đơn thuần, ngây ngô. Là Mạnh Kiều đã tốn nhiều công sức rèn luyện, mới nuôi dạy cô ấy thành cánh tay đắc lực, hiểu ý mà làm theo.
Hiện giờ, cô ấy là người Mạnh Kiều tin cậy nhất.
Vú Ngô có chút do dự:
“Đại thiếu nghe ra đúng là người tốt, nhưng tiểu thư à, chúng ta vốn là khuê nữ, cho dù thế nào cũng không được tự ý hứa hẹn riêng tư.”
Tôi gật đầu. Chỉ là giả vờ thôi, đâu tính là tư định chung thân.
Mỗi lần ra ngoài, Mạnh Kiều đều nghĩ cách để vú
Ngô ở lại phủ.
Có lẽ vì nghe Thúy Trúc ca tụng quá nhiều, tôi dần sinh ra một loại cảm giác quen thuộc và tin tưởng với Mạnh Kiều.
Ngài đi đâu tôi cũng dám theo, ngay cả Bách Lạc Môn phồn hoa náo nhiệt về đêm, tôi cũng theo ngài bước vào dưới ánh sao.
Cảnh tượng ấy, tôi chưa từng thấy bao giờ. Trên sân khấu, một hàng dài những đôi chân trắng muốt cùng nhau nhịp nhàng nâng lên hạ xuống. Tôi khẽ nâng khăn tay, che mắt lại.
Mạnh Kiều nhìn tôi:
“Tiểu thư thấy chỗ này không ổn à ?”
Tôi cúi đầu:
“Gia giáo dạy rằng, điều gì không hợp lễ thì chớ nên nhìn.”
Anh bật cười khẽ:
“Quả nhiên Trương tiểu thư được dạy dỗ tốt. Chỉ vì một bộ váy của cô thôi, cũng đủ để họ nhảy múa cả nửa tháng ở đây. Nhưng trong số họ, phần nhiều cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Không biết đến một ngày, tiểu thư có sẵn lòng vì gia đình mà sống như vậy không?”
Tôi biết anh đang mỉa mai mình, cho rằng tôi không hiểu nỗi khổ nhân gian.
Mà quả thật, tôi không hề hiểu.