Khương Liễu 18 tuổi, gặp cậu thiếu niên nhà bên là Trần Ám ở trấn Đàn Sơn.
Cô gái ngây thơ, rạng rỡ dồn hết tâm tư muốn đối xử tốt với anh, nhưng đổi lại là những lần bị anh lạnh nhạt, thậm chí làm bẽ mặt.
Sau đó, Khương Liễu được Tô Tích đón đi. Vào ngày rời khỏi trấn nhỏ, cô đến nhà Trần Ám để từ biệt, nhưng chỉ nhận được câu nói: "Đi rồi thì đừng bao giờ trở về."
Vậy mà khi Khương Liễu thật sự rời đi cùng người đàn ông kia, Trần Ám lại gần như sụp đổ. Sau này, anh liều mạng học hành, khao khát rời khỏi Đàn Sơn, chỉ để một ngày kia có thể đứng trước mặt cô và hỏi một câu: "Lời nói của em năm đó, còn tính không?"
Khương Liễu: "Em nói gì?"
Trần Ám: "Em nói... Tối nay trăng thật đẹp..."
Khương Liễu: "Ồ, đó là do mắt em bị nhèm, nhìn nhầm mây đen thành vầng trăng sáng."
Trần Ám: "Chết tiệt!"