Một tia thất vọng giống như ánh sáng cuối chiều của ngày đông tàn, trườn lên gương mặt Khương Liễu. Cô sĩ diện, chỉ để lộ ra một phần thất vọng trên mặt, chín phần còn lại đều âm thầm chất chứa trong lòng.
Cô nhìn cậu hồi lâu, trong cái nhìn tò mò và thuần túy này, cô không tìm thấy bất cứ dấu vết nào có thể phản bác cậu.
Nhưng cô không cam tâm, thế là kéo ghế đến trước mặt cậu. Bàn tay bị băng gạc quấn chặt của cậu tự nhiên buông thõng bên chân. Cô đưa tay vuốt ve lên, cảm giác băng gạc thô ráp, nhưng Khương Liễu vuốt ve băng gạc như đang vuốt ve linh hồn không thể nắm giữ của người mình yêu, tâm thế vừa nghiêm túc vừa say mê.
Trần Ám cảm thấy bàn tay bị thương đó bắt đầu nóng lên và ngứa ngáy. Cái ngứa nóng đó, là cái ngứa không thể gãi, vì khi gãi, không những không ngăn được cơn ngứa mà còn làm nó hành hạ cậu dữ dội hơn, cho đến khi chỗ ngứa đó bắt đầu thối rữa và chảy mủ.
Nhưng kỳ lạ là, Trần Ám rõ ràng biết không được gãi, cậu lại không ngăn bàn tay càng lúc càng táo bạo của cô. Cậu vừa hy vọng tay cô có thể rời khỏi cơ thể mình, nhưng đồng thời lại hy vọng tay cô có thể dùng sức hơn, phạm vi rộng hơn để gãi... vuốt ve.
Nhưng Khương Liễu lại đột nhiên dừng lại, tay cô từ tay trái cậu chuyển sang tay phải. Cô vuốt ve những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay phải đang siết chặt của cậu, giọng nói đầy mê hoặc.
"Trần Ám, cậu đã cứu tôi ba lần rồi, tôi không có gì để báo đáp, hay là tôi lấy thân báo đáp đi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play