Triệu Thành thấy Khương Liễu tỏ vẻ bứt rứt, hốc mắt hoe đỏ, cứ ngỡ nước mắt chực trào nhưng chẳng thể rơi xuống, như thể hai chữ “uất ức” đã in hằn lên người cô.
Thấy Khương Liễu bày ra vẻ mặt hoảng sợ như chú thỏ trắng nhỏ, Triệu Thành lại càng thấy ngứa ngáy trong lòng. Dù là một gã béo ú với đầy mụn trứng cá, nhưng nhờ là con trai duy nhất của hiệu trưởng, hắn quen thói ngang ngược. Hầu như nữ sinh có chút nhan sắc ở các lớp 10 đến 12 tại Đàn Sơn đều từng bị hắn giở trò sàm sỡ, hôn hít. Nhưng những cô nàng thôn dã đó chẳng thể nào sánh bằng con thỏ trắng nhỏ đến từ thành phố này.
Thấy Khương Liễu sắp khóc, Triệu Thành đưa tay toan lau nước mắt giúp cô thì từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Phiền quá, tránh ra một chút."
Triệu Thành thầm chửi một tiếng, quay đầu lại, đúng là thấy cái vẻ mặt "muốn chết không sống" đó.
Trần Ám hôm qua bị ốm nên nghỉ học, vừa định vào lớp thì thấy cảnh tượng đó. Cậu bước chân vào lớp lại dừng lại, mãi đến khi thấy cô gái hốc mắt hoe đỏ nhìn về phía cửa, cậu mới giả vờ như vừa mới đến lớp và chuẩn bị bước vào.
Bị phá đám, Triệu Thành đương nhiên không chịu tránh, hắn nói giọng mỉa mai: "Ô hay, tôi đang tự hỏi là ai, hóa ra là cậu Trần đại thiếu gia của chúng ta!"
Trần Ám không thèm để ý đến hắn, chỉ đứng trước mặt Triệu Thành, ánh mắt bình thản nhìn hắn. Trong mắt cậu vốn chẳng hề có nhiều cảm xúc, không có tức giận vì bị châm chọc, lại càng không có hận thù gì, nhưng chính cái ánh mắt trong veo như sương mù ấy lại thể hiện sự khinh thường của cậu đối với Triệu Thành, bởi vì không coi hắn ra gì nên mới chẳng bận tâm.
Vì Trần Ám không thèm nhìn, Triệu Thành lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác thất bại khi đánh một cú đấm vào cục bông.
Hắn né người, lách qua ánh mắt như nhà sư nhập định của Trần Ám. Đợi Trần Ám đi qua, hắn mới chửi sau lưng: "Đúng là đồ tạp chủng hoang dại do Bạch Cốt Tinh đẻ ra, ngay cả tròng mắt cũng không biết chớp!"
Trần Ám khựng lại, mọi người đều nghĩ cậu sẽ phản bác, phản công nhưng cậu lại sải bước đi về phía chỗ ngồi cuối lớp. Sau đó cậu mở cặp sách ra, lấy sách giáo khoa bắt đầu ôn tập.
Triệu Thành thấy Khương Liễu ngơ ngác quay đầu lại, định giở trò cũ thì chuông vào giờ nghỉ trưa vang lên. Hắn bị mất hứng nên đành buông tha mỹ nhân, hậm hực rời đi.
Khương Liễu lấy khăn giấy lau mắt. Trên mặt cô vẫn còn chút hoảng sợ bối rối nhưng khi cô cúi đầu chuẩn bị nghỉ trưa thì những cảm xúc hoảng loạn và sợ hãi trong mắt đều biến mất. qCô cười khẩy một tiếng rồi ném tờ khăn giấy khô cứng vào thùng rác.
Vừa kết thúc giờ nghỉ trưa, Khương Liễu liền đến chỗ cô giáo chủ nhiệm. Cô ở lại văn phòng khá lâu nên khi ra ngoài thì đụng phải lớp học thể dục.
Khương Liễu vừa nói chuyện xong cảm thấy khát nước, định về lớp uống ngụm nước rồi ra sân tập. Thế nhưng cô lại nhìn thấy qua khe cửa sau đang khép hờ, cái cậu thiếu niên một tiếng trước còn coi những lời châm chọc mỉa mai kia chẳng có gì, giờ phút này lại đi vòng qua từng hàng bàn ghế, tiến đến bên cạnh bục giảng, đến chỗ ngồi đặc biệt dành cho con trai hiệu trưởng.
Khương Liễu nhìn thấy Trần Ám hơi khom người, lấy từ ngăn bàn học ra một đôi giày chơi bóng mới. Đôi giày là mẫu AJ mới, logo kinh điển của Jordan nổi bật trên nền phối màu sặc sỡ càng thêm vẻ oai hùng. Cô nhìn thấy Trần Ám dịu dàng vuốt ve hoa văn trên đôi giày da, nhưng rồi đột nhiên mở bàn học của Triệu Thành ra, lấy từ bên trong ra một cây kéo…
Giờ thể dục của lớp 12A1 vừa kết thúc, Triệu Thành ngậm miệng huýt sáo, dùng ngón tay xoay quả bóng rổ đi vào lớp. Lúc này hắn vẫn chưa phát hiện bàn học của mình có gì bất thường, mãi đến khi đá quả bóng rổ vào ngăn bàn, đột nhiên cảm thấy vị trí của hộp giày có gì đó không đúng. Hắn nhớ rõ trước khi đi học thể dục, hộp giày được đặt ở giữa ngăn bàn, sao bây giờ lại đặt ở phía bên trái?
Nghi ngờ nảy sinh, hắn vội vàng mở hộp giày ra xem. Quả nhiên, một đôi giày mới toanh, một đôi giày AJ mẫu mới mà hắn tốn rất nhiều công sức mới nhờ người anh họ ở thành phố mua được, đã biến thành đôi giày rách thân có hai vết cắt!
Triệu Thành tức giận trong lòng, trực tiếp ném quả bóng rổ vào tấm bảng đen phía trước. Quả bóng nảy ra rồi tung tăng chạy ra ngoài phòng học. Quả bóng được giải thoát, nhưng những người trong phòng học đều không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Triệu Thành nghiến răng, đến mồ hôi trên trán cũng không thèm lau, chỉ nheo lại cặp mắt nhỏ như chỉ còn hai đường chỉ mắng: "Đứa rùa đen vương bát đản nào dám cắt hỏng giày của ông?"
Cả phòng học im phăng phắc, ngay cả tiếng nuốt nước bọt cũng không còn.
Ai cũng biết Triệu Thành không dễ chọc, là bảo bối của hiệu trưởng Triệu đã có tuổi mới có con. Ngày thường nếu không cẩn thận đắc tội hắn thì sẽ bị hắn hành cho sống dở chết dở, huống chi bây giờ còn cắt hỏng giày chơi bóng mới của hắn. Hành động cố ý khiêu khích như vậy chẳng phải là tự đẩy mình vào hố lửa sao?
Triệu Thành thấy không ai lên tiếng, lại cười lạnh một tiếng. Hắn từ trên bục giảng đi xuống, men theo lối đi bên cạnh lớp chậm rãi đi xuống. Đúng là được thừa hưởng gen của hiệu trưởng Triệu, học hành thì chẳng ra sao nhưng khi nheo mắt đi lại, hắn cũng có vài phần tư thái của kẻ làm quan.
"Nào, chúng ta trước hết hãy kiểm tra xem, tiết thể dục này có ai không đi không? À, xem ra là đều đi cả nhỉ, nhưng tôi nhớ rõ, lúc thầy Vương điểm danh, có hai người thong thả đến muộn cơ mà!"
Nói đến đây, Triệu Thành cũng đi tới trước mặt Khương Liễu vẻ mặt ngây thơ. Khương Liễu vừa thấy hắn hung ác nhìn qua, vội vàng giải thích với vẻ hoảng loạn: "Không phải tôi... tôi bị thầy chủ nhiệm gọi đi nói chuyện... Vừa ra khỏi văn phòng tôi liền đến sân thể dục..."
Giọng điệu của Khương Liễu mềm mại, mang chút dịu dàng đặc trưng của người miền Nam. Sắc mặt của Triệu Thành hơi dịu đi nhưng hắn lại đi thẳng qua cô, lập tức tiến về phía cuối lớp.
Triệu Thành đi đến trước mặt Trần Ám đang ngửa đầu uống nước, cười nhưng không cười hỏi: "Cậu Trần, nói xem nào, từ lúc vào lớp cho đến khi điểm danh, mày con mẹ nó đi đâu?!"
Không khí càng lúc càng ngưng trọng dưới sự im lặng, như thể những viên gạch đang được xếp chồng lên nhau trong phòng học.
Trần Ám như hoàn toàn không ý thức được những viên gạch đã được xây đến chỗ mình. Cậu uống hơn nửa chén nước rồi mới ngước đôi mắt lờ mờ nhìn về phía Triệu Thành, thong thả nói: "Tôi không cắt giày của cậu."
Triệu Thành mặt đầy vẻ hoài nghi. Hắn khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Bằng chứng đâu?"
Ánh mắt Trần Ám lướt qua phòng học rồi lại vô tình chạm phải Khương Liễu. Cũng như đa số các bạn học khác, ánh mắt Khương Liễu có vẻ trong veo nhưng Trần Ám lại nhìn rõ, trong khoảnh khắc cậu nhìn tới, vẻ hả hê trong mắt cô vẫn chưa kịp che giấu.
Cậu hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn bất động ngồi trên ghế, ngoan cố lặp lại: "Tôi nói rồi, tôi không đụng vào đồ của cậu."
Mọi người ở đó đều nghĩ Triệu Thành sẽ nổi trận lôi đình nhưng hắn lại đột nhiên quay người đi về phía trước. Triệu Thành vừa đi vừa lắc đầu, tự phân tích cho mình và cho mọi người: "Ai trong trường cũng biết tôi là con trai của ai, cho nên chưa bao giờ có ai dám đến gây chuyện với tôi. Thế nhưng hôm nay, ngay ngày đầu tiên bạn học mới Khương Liễu chuyển đến lớp, chỉ vài giờ sau khi tôi tặng cô ấy hộp sữa, đôi giày của tôi mẹ nó lại bị người ta cắt hỏng...". Nói đến đây, Triệu Thành vừa vặn đi đến bên cạnh Khương Liễu.
Hắn cười hì hì nhìn Khương Liễu, trong tay còn mân mê hộp sữa chua sáng nay hắn vừa tặng cho cô. Giọng điệu tùy tiện như đang cùng cô thảo luận về thời tiết hôm nay vậy.
"Tôi có cần phải nói rõ ràng hơn không? Hay là cô giải thích một chút đi, bạn học Khương!"
Khương Liễu nghe hắn nói xong, tròng mắt mở to. Cô bặm môi, vừa tức vừa bực mà cãi lại cho mình: "Tôi không có, ai cắt hỏng giày của cậu thì người đó là chó con!"
Vốn dĩ Triệu Thành cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng hắn không ngờ Khương Liễu lại dám lấy danh dự của mình ra để cãi lại. Tốt, rất tốt. Xem ra đây không phải là một con thỏ trắng nhỏ, mà là một con ngọc thỏ tinh rồi!
Ngọc thỏ tinh hậm hực tức giận, Triệu Thành cười một tiếng, rồi trực tiếp ném hộp sữa xuống, đột nhiên nhào tới dùng hai tay bóp cổ Khương Liễu. Lòng bàn tay thô ráp vừa chạm vào cái gáy thon dài mềm mại kia đã làm tan đi hơn nửa cơn giận. Da thịt dưới bàn tay mềm và trơn, Triệu Thành thật ra không dùng nhiều sức, nhưng Khương Liễu vẫn bị lực ở cổ siết đến ho khan liên tục. Cô ho rất mạnh, mắt và chóp mũi đều đỏ ửng. Nếu ngày đó có từ "thuần dục", thì Khương Liễu hoàn toàn xứng đáng là "thủy tổ thuần dục" của Đàn Sơn.
Nếu cảnh tượng này không xảy ra trong phòng học, nếu xung quanh không có nhiều ánh mắt vây xem như vậy, nếu không phải có vài bạn học tiến lên giữ Triệu Thành lại khuyên can, Triệu Thành nghĩ, mình chắc chắn sẽ xử lý cô ngay tại chỗ!
Ngay khi Triệu Thành bị kéo ra, tiếng khóc của Khương Liễu cũng vang lên cùng tiếng hô của cô chủ nhiệm. Cô giáo chủ nhiệm bước nhanh đến trước mặt Khương Liễu, nhưng lại quát lạnh Triệu Thành: "Cậu lại gây ra chuyện gì nữa?"
Triệu Thành hừ một tiếng cười lạnh từ trong khoang mũi, lại tự mình quay về chỗ ngồi. Mọi người đối với hành vi bất kính với thầy cô này của hắn đã quá quen thuộc. Cô chủ nhiệm một bên an ủi Khương Liễu đang nức nở, một bên trong lòng lật không biết bao nhiêu lần "mắt trợn trắng" đối với hiệu trưởng Triệu. Ai cũng biết cậu nhóc này là đồ phá hoại, không ai muốn nhận vào lớp mình. Hiệu trưởng Triệu thấy cô vừa mới chuyển đến Đàn Sơn, liền nửa đẩy nửa dọa mà nhét con trai mình vào. Cô bé này vừa đến trường mới ngày đầu tiên đã bị cậu nhóc phá hoại này ức hiếp đến khóc. Phải biết, cô giáo Khương Huệ Tâm là dì của cô bé lại cùng văn phòng với mình! Nếu không phải Trần Ám là ủy viên học tập, kịp thời đến báo cáo, trời mới biết Triệu Thành sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn với Khương Liễu nữa...
Cô chủ nhiệm một bên vụng về an ủi cô bé, một bên trong lòng lại cảm thấy may mắn. Mà Trần Ám, người vừa mới "đi mách lẻo" xong, cũng lén lút lẻn vào từ cửa sau. Động tác của cậu rất nhẹ và yên tĩnh, giống hệt lúc vừa đi ra khỏi văn phòng. Mặc dù chính cậu cũng không biết, tại sao khi nghe thấy tiếng cô khóc, mình lại đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi vội vàng gõ cửa văn phòng giáo viên.
Hầu hết học sinh ở Đàn Sơn đều ở gần nhà. Hơn nữa, với tính chất đặc thù của học sinh khối 12, hiệu trưởng Cố quy định, học sinh nội trú buổi tối phải ở lại phòng học để tự học tối, còn học sinh ngoại trú có thể tự về nhà sau khi kết thúc tiết học thứ tư buổi chiều.
Tiểu viện của nhà họ Khương cách Đàn Sơn không xa, đi bộ với tốc độ bình thường khoảng mười lăm phút là đến. Khương Huệ Tâm không dạy lớp của Khương Liễu, lại là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A3 ở tầng trên, hôm nay lại vừa vặn đến phiên cô trực ban tự học tối.
Buổi sáng trước khi chia tay Khương Liễu, cô đặc biệt đưa một chiếc chìa khóa nhà mới và một tấm thẻ ăn cơm cho Khương Liễu, dặn cô buổi tối ăn cơm ở căn tin giáo viên rồi về nhà ngay.
Khương Liễu nhìn thấy tên Khương Huệ Tâm dán trên thẻ ăn cơm, lập tức hiểu ra. Vừa định mở miệng hỏi, Khương Huệ Tâm dường như biết cô muốn nói gì, liền cắt ngang câu hỏi của cô: "Đồ ăn ở căn tin giáo viên tương đối tốt, con cứ dùng trước. Hôm nay dì mượn thẻ của đồng nghiệp quẹt là được."
Khương Liễu lúc này mới yên tâm nhận lấy. Sau khi kết thúc tiết học thứ tư buổi chiều, cô thu dọn cặp sách của mình, cố tình lờ đi ánh mắt thù địch kia, không nhanh không chậm đi về hướng căn tin.
Tầng một là căn tin học sinh, tầng hai mới là căn tin giáo viên. Khương Liễu bước những bước nhỏ lên cầu thang tầng hai. Lúc này, những bước chân đuổi sát phía sau mới có phần chững lại mà dừng lại. Triệu Thành là con trai hiệu trưởng thì không sai, nhưng hiệu trưởng cũng cần thể diện. Trừ việc khi có chuyện xảy ra thì cười xòa giúp con trai giải quyết hậu quả, ông cũng không thật sự để con trai hưởng thụ đãi ngộ của giáo viên. Không có lý do gì để lên căn tin giáo viên, Triệu Thành đứng tại chỗ vài giây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Hắn biết Khương Liễu đã đoán được hắn không dám làm khó dễ cô trước mặt đám đông, cho nên mới thản nhiên như vậy. Nếu hắn không thể đi lên, thì dù sao cô cũng phải đi xuống. Nếu cô không muốn nhiều người thấy, vậy hắn sẽ thỏa mãn mong muốn của cô!
Trước khi Khương Liễu vào căn tin, cô vừa vặn nhìn thấy bóng Triệu Thành tức giận rời đi. Khóe môi cô hơi cong lên, tâm trạng rất tốt mà gọi hai món mặn một món chay rồi ăn.
Không khí tháng 9 vẫn còn sót lại cái nóng oi ả của mùa hè. Khương Liễu đi ra khỏi cổng trường trung học, băng qua con đường đối diện, chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ hẹp kia là có thể đến tiểu viện nhà họ Khương.
Con hẻm nhỏ được lát bằng đá phiến màu xanh. Khác với những viên đá phiến giả cổ của các đình viện tân kiểu Trung Quốc, con hẻm nhỏ là một công trình tự nhiên không có tạo hình. Trong không khí còn thoảng bay chút hương hoa quế, hợp với tính cách của trấn nhỏ Đàn Sơn này: thanh nhàn, nhưng cũng khiến người ta khó quên.
Khương Liễu ngẩng mặt lên, đứng giữa con hẻm hít một hơi thật sâu, như muốn thu hết mùi hoa quế vào khoang mũi. Nhưng khi cô cúi mặt xuống lần nữa, lại thấy mấy nam sinh trông có vẻ lưu manh xuất hiện ở đầu hẻm.
Khương Liễu vừa thấy vẻ mặt đắc ý của Triệu Thành, liền không khỏi lắc đầu trong lòng. Quả nhiên, giống hệt như cô vừa dự đoán.
Nhưng vẻ bề ngoài của cô, lại vẫn là một bộ dáng yếu đuối mềm mại. Thậm chí bước chân cũng run rẩy lùi lại hai bước: "Các anh... Các anh muốn làm gì?"
Triệu Thành nghe vậy cười phá lên một cách khoa trương. Hắn lấy điếu thuốc ngậm trong miệng ra. Ngay cả giọng điệu cũng là vẻ tự đại ngu xuẩn của một kẻ đầu gấu: "Làm gì à? Cái này mà mày còn không nhìn ra sao?"
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần Khương Liễu hai bước. Đôi mắt của cô gái trước mặt long lanh. Vừa rồi khi nhìn thấy cô ở đầu hẻm, cô mặc một chiếc váy trắng quả thực như tiên nữ hạ phàm. Nhưng Triệu Thành đã nếm trải bài học ban ngày, biết cô là một con thỏ trắng sẽ cắn người, nên cũng không giả vờ giả vịa đánh Thái Cực với cô nữa, mà trực tiếp phun khói thuốc vào mặt cô: "Đương nhiên là muốn làm mày rồi!"